Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 1139
Cập nhật lúc: 2025-06-16 11:29:42
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1139. Ngăn Trần giờ đây đối với Phượng Khê có "lớp kính lọc" dày ngang bánh ngàn lớp!
Phượng Khê thấy Ngăn Trần vẻ mặt thập phần nghiêm túc, liền lặng lẽ lấy ra Bút Núi Sông Càn Khôn. "Kỹ nhiều không áp thân," cổ nhân quả không lừa ta!
Ao phóng sinh chẳng có lấy giọt nước nào, Phượng Khê liền nhảy thẳng xuống lòng ao. Đáy ao phóng sinh được lát bằng những phiến đá xanh, vừa vặn để vẽ tranh. Nàng cũng chưa từng gặp cái gọi là Kim Bối Huyền Quy, nên quyết định "tự do phát huy" một chút. Nàng dùng Bút Núi Sông Càn Khôn chấm phù mực, rồi vẽ trên đáy ao một con rùa nhỏ sống động như thật, đen đỏ lẫn lộn. Không còn cách nào khác, phù mực vốn dĩ là màu này. Nàng cảm thấy một con quá cô đơn, vì thế lại vẽ thêm năm con nữa.
Quân Văn ngồi xổm bên cạnh ao phóng sinh nói:
"Tiểu sư muội, sáu con là vừa rồi, vừa đúng chúng ta cũng là sáu huynh muội."
Phượng Khê: "..."
Ta đã nói rồi, chỉ số thông minh của ngươi có thể nào ổn định một chút không, đừng lúc thì "đỉnh núi" lúc thì "đáy vực" vậy chứ?!
Tuy nhiên, nàng cũng cảm thấy sáu con là đủ dùng, dù sao cái ao phóng sinh này cũng không lớn lắm, rùa quá nhiều sẽ mất đi sự hài hòa.
Phượng Khê nhảy ra khỏi ao phóng sinh, ngắm nghía kiệt tác của mình. Quân Văn thò đầu qua:
"Tiểu sư muội, quả nhiên vẫn phải là muội! Văn võ song toàn, ngay cả rùa cũng vẽ đẹp đến vậy! Nếu không phải ta tận mắt nhìn thấy là muội vẽ, ta còn tưởng là rùa thật đó!"
Ngăn Trần ở một bên: "..."
Khoan đã, ta có thể nói lời lẽ văn nhã hơn một chút được không, nói là Huyền Quy đừng nói là "rùa" chứ?
Lúc này, Phượng Khê nói:
"Ngũ sư huynh, thế nào là thật? Thế nào là giả? Không tức thị sắc, sắc tức thị không, A Di Đà Phật!"
Quân Văn: "..."
Tiểu sư muội từ khi tu luyện lực lượng Phật quang, nói chuyện càng ngày càng có phong thái của người xuất gia rồi!
Ngăn Trần lại cảm thấy lời Phượng Khê rất có thiền cơ, chắp tay trước ngực:
"A Di Đà Phật, lời Phượng thí chủ nói thật là, chúng sinh bình đẳng, những con Huyền Quy này tuy là vẽ ra, nhưng trong mắt Phật đều như nhau!"
Quân Văn thầm bĩu môi, ngươi đây chỉ là nói lung tung, nếu vẽ với thật là giống nhau, sao ngươi không tự mình vẽ bánh ăn đi?! Cũng không biết ai vì một cái bánh nướng lớn mà còn phải "nháo" đến Giới Luật Viện!
Hắn đang thầm chửi rủa thì chợt nhìn thấy có một con rùa nhỏ đang động đậy! Hắn lập tức mở to mắt: "Mau, mau nhìn! Rùa nhỏ của tiểu sư muội vẽ biến thành thật rồi!"
Phượng Khê và mấy người lập tức nhìn về phía đáy ao phóng sinh. Lúc này mới phát hiện, cũng không phải rùa nhỏ biến thành thật, mà là một khối phiến đá xanh trong đó đang động đậy, khiến Quân Văn lầm tưởng rùa nhỏ Phượng Khê vẽ trên đó đang động.
Phượng Khê và mấy người lập tức nâng cao cảnh giác, bởi vì phía dưới phiến đá xanh hiển nhiên có vật sống. Ngăn Trần ý bảo Phượng Khê và mấy người đứng sau hắn, nếu có nguy hiểm, hắn cũng có thể tranh thủ thời gian cho họ chạy trốn. Phượng Khê thầm nghĩ, vị Ngăn Trần đại sư này quả nhiên có tâm địa từ bi.
Một lát sau, phiến đá xanh bị đẩy lên, từ phía dưới bò ra một con... rùa nhỏ. Trông kim quang lấp lánh, bởi vì mai rùa của nó là màu vàng.
Ngăn Trần kinh ngạc nói:
"Lại là Kim Bối Huyền Quy! Cái này, rõ ràng Kim Bối Huyền Quy ở đây đều đã bán, sao lại còn một con? Khụ khụ, bần tăng nói sai, là phóng sinh chứ không phải bán." =)))
Phượng Khê và mấy người: Ngươi không cần thiết giải thích đâu, vì càng giải thích càng tối!
Phượng Khê thấy Ngăn Trần thập phần xấu hổ, liền nói:
"Ngăn Trần đại sư, ngươi trước đó nói Kim Bối Huyền Quy yêu cầu đồ ăn khắc nghiệt, chúng nó ngày thường ăn đồ ăn gì vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-1139.html.]
Ngăn Trần lập tức nói:
"Chúng nó chỉ ăn lá cây Kim Mạch Bồ Đề, hơn nữa sức ăn rất lớn, Khổ Thiền Tông chúng ta tổng cộng cũng chỉ có chín cây Kim Mạch Bồ Đề, thật sự không nuôi nổi chúng nó."
Hắn vừa dứt lời, con Kim Bối Huyền Quy trong ao phóng sinh liền bắt đầu gặm những cây cỏ dại mọc trong khe hở của phiến đá xanh, ăn "cạc cạc" rất ngon lành.
Ngăn Trần: "..."
Hắn bị Giới Luật Viện bắt tới còn chưa xấu hổ như vậy! Hắn lúng túng nói:
"Phượng thí chủ, cái này, cái này, tiểu tăng đối với Kim Bối Huyền Quy hiểu biết không nhiều, cũng chỉ là nghe người ta nhắc tới, có lẽ ở đây có chút khác biệt."
Trong thần thức của Phượng Khê vang lên tiếng "vịt kêu" của Huyết Phệ Hoàn.
"Ha ha ha! Cái gì mà chỉ ăn lá Bồ Đề, khẳng định là đám hòa thượng này nghèo điên rồi, cho nên đem rùa bán hết! Con này chắc là cá lọt lưới, cũng có thể lúc đó còn chỉ là một quả trứng rùa, sau này mới nở! Còn nói người xuất gia không nói dối, ta thấy cũng chỉ là thế thôi."
Phượng Khê không để ý Huyết Phệ Hoàn đang nói mát, đối với Ngăn Trần nói:
"Khẩu vị của con người còn không giống nhau, nói không chừng con Kim Bối Huyền Quy này cũng vậy, trùng hợp nó không kén ăn lắm."
Ngăn Trần biết Phượng Khê đang giảng hòa cho mình, lập tức đối với Phượng Khê lại tăng thêm mấy tầng "lớp kính lọc"! Phượng thí chủ thật là một đại thiện nhân!
Lúc này, Phượng Khê nói:
"Đại sư, ta thấy con Huyền Quy này tựa hồ thập phần đói khát, ta có thể cho nó ăn một ít thức ăn không?"
Ngăn Trần giờ đây đối với Phượng Khê có "lớp kính lọc" dày ngang bánh ngàn lớp, tự nhiên là miệng đầy đồng ý. Bởi vì nơi này là Khổ Thiền Tông, Phượng Khê cũng không tiện cho yêu thú ăn thịt linh tinh, cũng không tiện cho ăn những thứ quá quý giá, liền lấy ra mấy khối linh khoai ném vào ao phóng sinh.
Kim Bối Huyền Quy như gió cuốn mây tan, chớp mắt đã ăn xong. Sau đó trừng đôi mắt đậu xanh nhìn Phượng Khê, khóc.
Phượng Khê: "..."
Mấy khối linh khoai thôi mà, không đến mức, thật không đến mức!
Ngăn Trần yên lặng cúi đầu. Khổ Thiền Tông của bọn họ ngay cả một con rùa, không, một con Huyền Quy cũng không nuôi nổi, thật là quá mất mặt!
Phượng Khê động lòng trắc ẩn, liền lại ném mấy khối linh khoai cho Kim Bối Huyền Quy, nó cũng ăn hết sạch.
Lúc này, Ngăn Trần nói:
"Phượng thí chủ, với sức ăn của nó, nhiêu đó hẳn là đủ rồi, ngài không cần tốn kém thêm. Để ta bẩm báo sư phụ, tự nhiên sẽ có người tới chăm sóc con Kim Bối Huyền Quy này."
Kim Bối Huyền Quy há miệng ngậm miệng, trong đôi mắt đậu xanh cũng tràn đầy vẻ giận dữ. Phượng Khê cảm thấy lúc này nó khẳng định đang mắng Ngăn Trần, hơn nữa mắng rất "bẩn". Mà cũng phải, với cái "đức hạnh" của Khổ Thiền Tông, cái gọi là chăm sóc chính là đem con Kim Bối Huyền Quy này cũng bán. Nếu bán cho chùa chiền khác hoặc là tín đồ thì còn đỡ, chứ nếu bán đến tửu lầu thì... Tuy nói, Khổ Thiền Tông sẽ không làm những chuyện tổn hại âm đức như vậy, nhưng chưa chắc không có thương lái trung gian kiếm chênh lệch giá chứ!
Tuy nhiên, nàng là người ngoài cũng không dám nói quá nhiều. Buông bỏ tình tiết muốn giúp đỡ người khác, tôn trọng vận mệnh của người khác.
Vì thế, Phượng Khê gật đầu:
"Được, vậy nghe theo đại sư sắp xếp."
Ngăn Trần thở phào nhẹ nhõm:
"Phượng thí chủ, vậy chúng ta đi đình bia phía trước ngồi nghỉ một lát, đã đi lâu như vậy rồi, vừa hay nghỉ chân một chút."
"Được."
Phượng Khê và nhóm người đi rồi, con Kim Bối Huyền Quy kia ì ạch bò từ đáy ao lên, theo sát phía sau. Bốn cái chân ngắn cũn mà chạy vù vù như gió! Ai bảo rùa thì chậm chạp? Gặp lúc sốt ruột rồi thì đến thỏ cũng phải cúi đầu nhận thua!!