Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 1138
Cập nhật lúc: 2025-06-16 11:29:40
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1138. Ta căn bản không có đầu óc được chưa?!
Lời của Huyết Phệ Hoàn thực ra chẳng khác mấy so với suy nghĩ của Phượng Khê. Trực giác của nàng mách bảo rằng muốn thoát ra ngoài thì phải ghé qua tầng hầm của Tàng Kinh Các một chuyến. Nhưng hiện tại còn chưa vội, cứ xem hết bảy tám phần điển tịch trong Tàng Kinh Các đã rồi tính.
Lúc này, Mộc Kiếm bỗng nói:
"Chủ nhân, ta mà nói thì chẳng cần phí công làm gì. Người cứ trực tiếp tìm Cố Khoan lão hòa thượng đó, người nói cho hắn biết, người từ một điểm thời gian nào đó trong tương lai tới, rồi kể cho hắn nghe những chuyện ở Thiên Khuyết Minh, nói không chừng hắn sẽ giúp người nghĩ cách phục chế những điển tịch đó, chẳng phải thế nhanh hơn người chậm rãi xem sao?!"
Không đợi Phượng Khê nói chuyện, Mộc Kiếm đã phải hứng chịu những lời chế giễu tới tấp.
Tiểu Hắc Cầu: "Mộc tiện, ngươi không nghĩ rằng dù là ở thời gian của chúng ta, chủ nhân muốn những người đó tin tưởng cũng đã phí rất nhiều sức lực, huống chi là ở Khổ Thiền Tông này?! Lỡ làm không khéo, chủ nhân liền thành kẻ bụng dạ khó lường, đến lúc đó chớ nói là xem điển tịch, e rằng cái mạng nhỏ cũng khó giữ nổi."
Heo Vàng: "Lùi một bước mà nói, dù Cố Khoan có tin, chẳng phải cũng phải nghĩ cách kiểm chứng sao? Kiểm chứng thế nào? Có phải yêu cầu thời gian không? Đến lúc đó thì không phải một tháng hai tháng đâu!"
Tiểu Chim Béo: "Chính cái gọi là thiên cơ bất khả tiết lộ, nói không chừng một khi làm Cố Khoan bọn họ biết thân phận của chúng ta, chúng ta đã bị 'đá' ra ngoài, đến lúc đó thì có mà 'giỏ tre múc nước công dã tràng'!"
Lời đề nghị của Mộc Kiếm bị phản bác 360 độ không góc ch/ết!
Lập tức, nó cảm thấy mất mặt vô cùng. Đổi lại là Linh sủng khác có lẽ đã tìm một góc khuất mà nằm ườn ra, nhưng Mộc Kiếm có rất nhiều cách để mạnh mẽ vớt vát thể diện cho mình.
"Chủ nhân, ta cũng là vì quá quan tâm nên mới rối trí không suy nghĩ chu toàn, không như mấy đứa nó, đều đang 'cháy nhà' mà vẫn rất bình tĩnh!"
Tiểu Hắc Cầu và đồng bọn: "..."
Ngươi đây là đang ám chỉ chúng ta không quan tâm chủ nhân sao?! Ngươi đúng là đồ tiện mà!
editor: bemeobosua
Chẳng bận tâm Mộc Kiếm có tiện hay không, dù sao nó đã thành công thoát khỏi sự xấu hổ, hơn nữa lại nảy ra một ý tưởng mới.
"Chủ nhân, mấy ngày nay các người cứ suốt ngày chạy đến Tàng Kinh Các, không nghĩ tới đi những nơi khác dạo chơi sao? Ví dụ như cái Công Đường mà Ngăn Trần nói đó! Nơi đó nghe cái tên là đã biết là nơi truyền pháp rồi, tuy người hiện tại đã học được Khổ Thiền Quyết, nhưng cũng có thể nghe thêm những cái khác chứ! Hơn nữa, vạn nhất cái Khổ Thiền Quyết trên tấm vải trắng kia là giả thì sao?"
Phượng Khê nghe xong, lộ ra vẻ trầm tư. Mộc Kiếm cảm thấy mình quả thực quá thông minh! Tùy tiện nói một câu mà cũng có lý đến vậy!
Nó đang đắc ý thì nghe thấy Huyết Phệ Hoàn nói:
"Giả cái rắm! Ta tuy chưa thấy qua Khổ Thiền Quyết, nhưng công pháp thật giả thì vẫn có thể phán đoán được, bộ pháp quyết kia chẳng có lỗ hổng hay chỗ nào không ổn cả, vừa nhìn đã thấy rất hoàn thiện. Dù có giả, thì cũng là Khổ Thiền Tông bọn họ tu luyện là giả! Hơn nữa, Công Đường người ta có thể để một kẻ ngoại đạo như nàng vào sao?! Ngươi nói chuyện trước đó không thể động não một chút sao? Nhưng mà cũng phải, cái đầu óc nhỏ bằng hạt óc chó của ngươi thì có thể nghĩ ra cái gì hay ho chứ?!"
Mộc Kiếm: "..."
Cái lão già kia! Ngươi không nói lời nào, người khác có thể coi ngươi là người câm sao?! Hơn nữa, ngươi dùng hạt óc chó để sỉ nhục ai hả?! Ta căn bản không có đầu óc được chưa?!
Lúc này, Phượng Khê cười tủm tỉm nói:
"Gia gia, Mộc Kiếm tuy rằng suy nghĩ chưa được thỏa đáng, nhưng lời nó nói lại khiến con tỉnh ngộ. Tuy Công Đường phần lớn sẽ không cho chúng ta vào, nhưng có thể đi những nơi khác dạo chơi, nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-1138.html.]
Nàng giờ đây cũng coi như là một phật tu kiêm chức, ở Khổ Thiền Tông đi dạo nhiều biết đâu sẽ có cơ duyên.
Mộc Kiếm thấy Phượng Khê bảo vệ nó, trong lòng sung sướng. Ta không có đầu óc thì sao chứ? Chỉ cần chủ nhân thích ta là được!
Phượng Khê hỏi ý kiến Tất trưởng lão và Quân Văn, hai người họ còn chưa kịp bày tỏ thái độ thì bộ xương khô đã giơ ngón cái lên tỏ vẻ tán đồng. Từ mấy ngày trước "cọ ké" cơ duyên khi Nguyên Thắng trưởng lão thăng cấp Phật Quang Cảnh, xương cốt của bộ xương khô rốt cuộc đã có một chút ánh sáng, trông không còn trắng bệch như vậy nữa. Hai ngày nay khi Phượng Khê tu luyện, bộ xương khô cũng sẽ tới bên cạnh Phượng Khê mà đả tọa.
Huyết Phệ Hoàn lén nói với Phượng Khê:
"Chắc là con tu luyện Phật Quang Chi Lực có lợi cho Niết Bàn Đạo, nên cái thằng xương khô tinh đó mới làm vậy. Con cứ để hắn 'cọ', đợi khi hắn không rời con được nữa, con buộc hắn phải nói công pháp tu luyện Niết Bàn Đạo cho ta."
Phượng Khê: "..."
Quân Văn và Tất trưởng lão cũng cảm thấy đi dạo khắp nơi là một ý kiến hay, mấy ngày nay cứ ở Tàng Kinh Các đọc sách cũng hao tâm tổn sức lắm, vừa hay thả lỏng một chút. Vì thế, ngày hôm sau khi Ngăn Trần tới, Phượng Khê liền nói muốn đi những nơi khác tham quan.
Ngăn Trần xin chỉ thị Cố Trưởng Lão xong, nói:
"Các vị thí chủ, nơi này cách Hậu Sơn không xa, phong cảnh tuyệt đẹp, còn có ao phóng sinh, rừng bia và mấy chỗ đình hóng gió, hay là chúng ta đi đó dạo chơi?"
Thực ra Phượng Khê càng muốn đi thăm Lầu Chuông, các điện lớn, nhưng Ngăn Trần nói vậy, khẳng định đã được Cố Trưởng Lão sắp xếp, nàng liền cười nói:
"Được, vậy làm phiền Ngăn Trần đại sư."
Thiện phòng cách Hậu Sơn quả thật rất gần, chỉ mất khoảng mười lăm phút, Ngăn Trần đã cùng Phượng Khê và nhóm người tới Hậu Sơn. Quả nhiên đúng như Ngăn Trần nói, cảnh sắc nơi đây vô cùng tuyệt đẹp, còn có mấy chỗ đình đài lầu các. Chẳng qua, vì lâu năm thiếu tu sửa, những đình đài lầu các đó đều rất cũ nát, có những lan can đã gãy nát.
Phượng Khê thầm nghĩ, thực ra Khổ Thiền Tông không chỉ nghèo, mà còn... lười. Nơi đây có rất nhiều cây cối, chặt vài cây là có thể sửa sang lại những đình đài lầu các này rồi. Còn giày và quần áo rách bươm của họ, vậy không thể vá lại cho tử tế sao? Nhưng là khách, nàng đương nhiên khó mà nói những điều đó. Đương nhiên, còn có một khả năng, người ta tu cái Đạo này, thì phải là loại cảm giác rách nát này.
Dạo chơi đến ao phóng sinh. Phượng Khê và mấy người nhìn cái ao phóng sinh trống không: "..."
Khổ Thiền Tông cũng nghèo đến tận xương tủy rồi! Ngay cả trong ao phóng sinh cũng sạch bách! Chẳng có lấy một con rùa!
Ngăn Trần có chút xấu hổ: "À thì, ban đầu nơi đây có mấy con rùa lưng vàng huyền quy tới, sau này được phóng sinh."
Phượng Khê và mấy người: "..."
Các ngươi đem rùa huyền quy trong ao phóng sinh đi phóng sinh ư? Ngươi không cảm thấy lời này có chút kỳ quái sao?
Ngăn Trần khô khan nói: "Rùa lưng vàng huyền quy yêu cầu đồ ăn khá hà khắc, Khổ Thiền Tông chúng ta thật sự nuôi không nổi, nên liền phóng sinh."
Phượng Khê mười phần nghi ngờ cái gọi là phóng sinh chính là... bán. Trong chốc lát nàng cũng không biết nên đồng tình huyền quy hay đồng tình Khổ Thiền Tông.
Để giảm bớt sự xấu hổ, Phượng Khê tiện miệng nói: "Ao phóng sinh trống không trông chẳng có chút sinh khí nào, hay là ta giúp các ngươi vẽ mấy con huyền quy dưới đáy ao?"
Ngăn Trần: "Được, vậy làm phiền Phượng thí chủ."
Phượng Khê: "..."
Ta chỉ là tùy tiện nói vậy thôi! Ngươi thế mà thật sự đồng ý? Ngươi không cảm thấy làm như vậy quá đáng lắm sao?!