Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 1129
Cập nhật lúc: 2025-06-16 11:00:07
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1129. Bánh nướng lớn thật là một món hàng cao cấp chuẩn bị ở nhà lữ hành!
Khuôn mặt vốn đang mơ hồ của lão hòa thượng càng trở nên hoang mang tột độ.
"Bởi vì ta thiện? Ý của ngươi là vì ta lương thiện nên không thể lĩnh ngộ được Phật ý sao?"
editor: bemeobosua
Phượng Khê gật đầu: "Đúng vậy, chính cái gọi là buông đao đồ tể lập tức thành Phật. Ngài thiện lương như vậy, Phật Tổ muốn điểm hóa ngài cũng không có cơ hội."
Lão hòa thượng lúc này hoàn toàn choáng váng! "Vậy ý của ngươi là muốn ta đi làm người ác sao? Như vậy mới có cơ hội tu thành chính quả?"
Phượng Khê lắc đầu: "Không phải vậy, đại sư ngài bị vẻ bề ngoài che mắt quá rồi! Ý của ta là, ngài không thể quá gò bó bản tính của mình, phải hiện ra bản ngã, sống tùy theo tính cách. Chỉ có như vậy, ngài mới có thể nhìn thấu bản chất vạn vật thế gian, mới có thể tu thành chính quả."
Lão hòa thượng hiểu hiểu không không, nhưng lại cảm thấy lời Phượng Khê nói rất cao thâm, khẳng định ẩn chứa thiền cơ. Thế là, chắp tay trước ngực: "A di đà Phật, thiện tai thiện tai, lão nạp xin nhận giáo huấn!"
Tất Trưởng Lão và Quân Văn đứng một bên nhìn Phượng Khê như bị thần côn nhập: "..."
Vừa rồi thật sự làm bọn họ hoảng sợ, họ còn tưởng Phượng Khê muốn xúi giục lão hòa thượng đi làm ác nhân cơ đấy! Không ngờ nàng lại "bẻ lái" lại được!
Lúc này, lão hòa thượng lẩm bẩm tự nói: "Bản tính? Hiện ra bản ngã? Bản tính và bản ngã của ta là gì nhỉ? Sao ta lại không nhớ ra được?"
Phượng Khê cười nói: "Thế nào vui vẻ thì cứ làm, đó chính là bản ngã!"
Lão hòa thượng tức thì bừng tỉnh đại ngộ: "Lão nạp đã hiểu! Đa tạ! Đa tạ!"
Nói xong, lão hòa thượng phiêu nhiên rời đi, thoáng chốc đã biến mất trong màn đêm.
Tất Trưởng Lão đóng kỹ cửa phòng, sau đó nói với Phượng Khê: "Phượng Tổ, ta thấy đầu óc lão hòa thượng kia hình như không được minh mẫn lắm, sẽ không gây ra chuyện gì chứ?"
Phượng Khê nhếch môi: "Chỉ là gây ra chút trò ma qu/ỷ thôi, có gì mà phải lo lắng?!"
Tất Trưởng Lão: "..."
Cạn lời. Tuy nhiên, hắn nghĩ lại, một lão hòa thượng dù có giải phóng bản tính cũng không thể gây ra chuyện lớn gì, hắn đây chỉ là lo lắng vẩn vơ.
Phượng Khê ngáp một cái quay vào buồng trong, bộ xương khô nấp sau cánh cửa xem náo nhiệt liền nhảy lên giường, giơ ngón cái về phía Phượng Khê.
Phượng Khê cười tủm tỉm nói: "Tiền bối, ta thấy ngài bây giờ tai thính mắt tinh, hay là chúng ta nói chuyện niết bàn đi?"
Bộ xương khô tức thì lật người, chỉ để lại cho Phượng Khê một bóng lưng đầy xương. Phượng Khê lắc đầu bật cười, vị tiền bối bộ xương khô này thật đúng là bậc thầy giả vờ hồ đồ mà!
Sáng sớm hôm sau, Phượng Khê nghe thấy tiếng trống. Nàng không khỏi thắc mắc, trống chiều chuông sớm, buổi sáng đáng lẽ phải gõ chuông trước rồi mới đánh trống, sao hôm nay lại đánh trống trước? Chẳng lẽ hòa thượng trực ban ngủ mơ hồ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-1129.html.]
editor: bemeobosua
Khi nàng đang nghi hoặc thì lại có tiếng chuông. Ngay sau đó lại vang lên tiếng trống... Trong chốc lát chuông trống tề minh, náo nhiệt không thể tả!
Mười lăm phút sau, tiếng động cuối cùng cũng ngừng nghỉ. Một lát sau nữa, Ngăn Trần đến. Vừa gặp mặt, Phượng Khê đã cười tủm tỉm nói:
"Ngăn Trần đại sư, quý tông thật sự quá khách sáo! Tuy nói chúng ta cúng một trăm triệu tiền dầu vừng, nhưng cũng không cần làm lớn đến mức chuông trống tề minh như vậy, thật sự làm chúng ta có chút ngượng ngùng."
Ngăn Trần: "..."
Ai nói cho ngươi chuông trống tề minh là chuẩn bị cho các ngươi? Rõ ràng là buổi sáng có chút sai sót gây ra! Tuy nhiên, hắn là tăng khách tiếp đãi, biết đạo lý đối nhân xử thế, trong tình huống này cũng không tiện phủ nhận, nên nói lấp liếm:
"Các vị thí chủ hảo tâm bố thí, tông môn ta tự nhiên nhiệt tình khoản đãi, lập tức đến giờ trai sáng rồi, các vị thí chủ, xin mời theo bần tăng đến dùng cơm chay!"
Dùng xong bữa trai sáng, Ngăn Trần dẫn Phượng Khê và mấy người đến Tàng Kinh Các. Nguyên Thắng Trưởng Lão vốn dĩ đôi mắt tròn xoe như chuông đồng, khi nhìn thấy Phượng Khê và mấy người, lập tức nhắm lại. Ông cho rằng Phượng Khê và bọn họ sẽ nhanh chóng đi vào, nhưng Phượng Khê lại đến trước mặt ông, dừng bước.
"Nguyên Thắng Trưởng Lão, chắc chắn là ngài đã đề nghị Cố Trưởng Lão cho chúng ta đãi ngộ chuông trống tề minh đúng không? Xem ra ngài thật sự đã đại triệt đại ngộ rồi!"
Nguyên Thắng Trưởng Lão: "..."
Cái gì lung tung rối loạn vậy! Ta đề nghị Cố Khoan cho các ngươi đãi ngộ chuông trống tề minh khi nào? Ông đang định sửa lại lời của Phượng Khê thì Phượng Khê đã dẫn Quân Văn và những người khác đi vào.
Nguyên Thắng Trưởng Lão một hơi không thể lên được cũng không thể xuống được, thế là giận cá c.h.é.m thớt sang Cố Trưởng Lão. Đều do cái tên nghiệp chướng Cố Khoan kia trị tông không nghiêm, lúc này mới ra cái trò bại hoại! Đồ hỗn xược! Việc lớn làm không xong, việc nhỏ cũng làm không xong! Thật không biết cái lão quản lý chùa này làm sao lại lên được chức! Nghĩ đến đây, ông vội vàng gõ mõ, a di đà Phật, thiện tai thiện tai, bần tăng lại tạo khẩu nghiệp! Tội lỗi tội lỗi!
Phượng Khê và hai người kia vẫn như ngày hôm qua, như ch/ết đói mà lật xem sách cổ, bộ xương khô vẫn như cũ chơi trò "Đại vương đến bắt ta" với Ngăn Trần. Phượng Khê thực ra rất muốn tìm được dấu vết liên quan đến Thiên Khuyết Minh và khí tĩnh mịch trong những sách cổ này, nhưng không thu hoạch được gì. Thậm chí ở đây còn không có điển tịch giới thiệu tình hình chung của Khổ Thiền Tông và các tông môn khác.
Phượng Khê nghĩ thầm, nơi này dù sao cũng chỉ là tầng thứ nhất, có lẽ ở những tầng cao hơn sẽ có thu hoạch. Thế là, nàng quyết định đẩy nhanh tốc độ xem điển tịch. Nàng bưng một chồng điển tịch dày cộm đặt lên bàn, sau đó phóng ra những bàn tay linh lực nhỏ, để cho chúng đồng thời lật xem mấy quyển sách... Ban đầu là hai quyển, sau đó là ba quyển, năm quyển...
Khi Ngăn Trần nhận ra tình hình bên này, Phượng Khê đã đồng thời đang xem chín quyển điển tịch! Tròng mắt Ngăn Trần suýt chút nữa thì lồi ra! Vị Phượng thí chủ này quả là kỳ nhân!
Hắn đang há hốc mồm thì bộ xương khô đến gần hắn, biểu diễn một màn đứng bằng đầu!
Ngăn Trần: "..."
Không chỉ Phượng thí chủ là kỳ nhân, vị Niết Tu này cũng là một kỳ... bộ xương khô!
Đến gần trưa, Phượng Khê lấy ra một cái bánh nướng lớn từ nhẫn trữ vật đưa cho Ngăn Trần. Ngăn Trần vội xua tay từ chối. Phượng Khê hạ thấp giọng nói: "Đây là nghiệp chướng của chúng ta, xin đại sư giúp chúng ta hóa giải."
Ngăn Trần nhìn "nghiệp chướng" trước mặt, nó vừa to vừa tròn vừa thơm, do dự mãi, rồi đưa tay nhận lấy. A di đà Phật, ngã Phật từ bi, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục?!
Ngăn Trần đời này chưa bao giờ ăn no đến thế! Cảm giác bụng no thật là tuyệt vời! Hắn giờ nhìn bộ xương khô cũng thấy mi thanh mục tú! Phượng Khê càng tự mình mang theo hào quang của người lương thiện!
Phượng Khê thầm nghĩ, cái bánh nướng lớn này vừa có thể cho cá ăn lại vừa có thể mua chuộc hòa thượng, thật đúng là một món hàng cao cấp chuẩn bị ở nhà lữ hành! Cá chép Xích Yên đều bị câu đến mức méo cả miệng, phỏng chừng hòa thượng Ngăn Trần này cũng sắp rồi!