Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 1125

Cập nhật lúc: 2025-06-16 10:59:57
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

1125. Trống Chiều Chuông Sớm

Phượng Khê vốn tưởng rằng sẽ có thêm hai lần cơm nữa, vì thông thường cơm chay sẽ được thêm ba lần. Kết quả thì không. Nàng lại nghĩ đến việc những hòa thượng này đều quá ngọ không thực, tự đáy lòng cảm thán, "Khổ Thiền Tông đúng là khổ thật!" Nàng lúc này cuối cùng cũng hiểu ra, vì sao sau khi nàng đưa bát cơm của bộ xương khô cho Ngăn Trần, hắn nhìn nàng bằng ánh mắt hết sức thân thiện.

Chờ mọi người ăn xong, các tăng nhân lại lần nữa chắp tay trước n.g.ự.c niệm kinh, Phượng Khê lại lần nữa thầm niệm bài "Mẫn Nông" trong lòng.

Niệm kinh xong, các tăng nhân xếp hàng ra khỏi trai đường. Chờ các tăng nhân đều đi ra ngoài, Ngăn Trần lúc này mới dẫn Phượng Khê và đồng bọn ra khỏi trai đường.

“Các vị thí chủ, các vị đường xa mệt nhọc chắc hẳn rất mệt mỏi, không bằng đến thiện phòng nghỉ ngơi trước, đợi sáng sớm mai, tiểu tăng sẽ cùng các vị gặp mặt Giám Tự Trưởng Lão của tông ta.”

Phượng Khê gật đầu cảm ơn. Ngăn Trần ban đầu muốn sắp xếp cho Phượng Khê và đồng bọn hai gian thiện phòng, nhưng bị Phượng Khê khéo léo từ chối, chỉ cần một gian. Ngăn Trần nhìn Phượng Khê với ánh mắt càng thân thiện hơn.

"Vị Phượng thí chủ này chắc chắn là muốn tiết kiệm chi phí cho Khổ Thiền Tông bọn họ, quả nhiên là người có thiện tâm."

Thật ra Phượng Khê chỉ cảm thấy tình hình không rõ ràng, ba người một bộ xương khô ở cùng một chỗ cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.

Ngăn Trần lại nói vài câu khách sáo, hơn nữa dặn dò họ nếu có việc thì gõ mõ trong thiện phòng, sẽ có tiểu sa di vào đáp lời. Ngăn Trần rời đi sau, Quân Văn hỏi Phượng Khê:

“Tiểu sư muội, chúng ta đều ăn uống xong rồi, sao hắn còn giữ chúng ta ở lại qua đêm? Còn đồng ý cho chúng ta gặp mặt Giám Tự Trưởng Lão?”

Phượng Khê: “Ngũ sư huynh, muội nói với Ngăn Trần đại sư là hóa duyên chứ không phải đi khất thực, hắn đương nhiên sẽ không dùng một bữa cơm chay liền đuổi chúng ta đi.”

Quân Văn: “……”

Phượng Khê và Quân Văn nói chuyện, bộ xương khô đã nhảy vào trong phòng thiện phòng, làm sập cái giường gỗ duy nhất. Phượng Khê nhìn thấy hóa ra có một chân giường bị gãy, đang chuẩn bị lấy một khúc gỗ từ nhẫn trữ vật ra thì bộ xương khô đã tháo xương cẳng chân của mình xuống, đặt lên đó. Sau đó, nằm hưởng thụ trên giường, vắt chân chữ ngũ. Cũng khó cho hắn, thiếu một đoạn xương cẳng chân mà còn có thể làm được động tác yêu cầu cao độ như vậy.

Ba người Phượng Khê: “……”

Trong thần thức của Phượng Khê vang lên tiếng của Huyết Phệ Hoàn:

“Cái lão xương khô này thật là già mà không đứng đắn! Con nếu không cho hắn chút sắc mặt nhìn xem, ta thấy hắn sớm muộn gì cũng lên trời!”

Phượng Khê chậm rãi nói: “

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-1125.html.]

Gia gia, vốn dĩ con định nhân lúc hắn tâm trạng tốt hỏi chuyện niết bàn đạo, nếu người cảm thấy không thể chiều hắn, vậy con bây giờ sẽ đuổi hắn xuống giường!”

“Tiểu Khê, lời này sai rồi! Lão xương khô này dù sao cũng là lão tiền bối, mấy đứa trẻ các con cũng không biết xấu hổ tranh giường ngủ với ông lão à?! Hơn nữa, con xem hắn gầy đến chỉ còn một bộ xương cốt, nếu ngủ trên mặt đất thì cộm đến là khó chịu! Kính già yêu trẻ, vỗ nhược liên bần là mỹ đức của lão Huyết gia ta, con không thể bỏ đi được!”

Phượng Khê: "Ha hả."

Còn nói con đạo đức giới hạn tùy thời điều chỉnh cao thấp, người cái này tính là gì?

Phượng Khê cũng lười bình luận Huyết Phệ Hoàn, nàng cười tủm tỉm hỏi bộ xương khô:

“Tiền bối, ngài tu thật là niết bàn đạo?”

Bộ xương khô vắt chân chữ ngũ giơ ngón cái về phía Phượng Khê.

“Tiền bối, vậy trong nhẫn trữ vật của ngài có công pháp niết bàn đạo không? Con muốn gia gia con cũng tu tập đạo này.”

Bộ xương khô dùng hốc mắt trống rỗng “nhìn” Phượng Khê một cái, sau đó buông chân vắt, lật người, đầu quay vào tường, không động tĩnh gì. Phượng Khê:

"Ngài đây là có hay không có đây? Hay là chỉ số thông minh lại offline, không hiểu lời ta nói?"

Huyết Phệ Hoàn hừ lạnh nói:

“Tiểu Khê, ta thấy hắn là làm bộ làm tịch đấy! Con thà hỏi tiểu hòa thượng Ngăn Trần kia còn hơn hỏi hắn!”

Phượng Khê cũng không tiện ép buộc bộ xương khô, nên cũng không hỏi nữa, nàng thấy trên bàn có hai cái bồ đoàn, liền lấy một cái ra ngồi khoanh chân đả tọa. Quân Văn và Tất trưởng lão thì ở bên ngoài phòng đả tọa tu luyện.

Lúc chạng vạng, bên ngoài đầu tiên vang lên tiếng trống, ngay sau đó lại vang lên tiếng gõ chuông. Trống chiều chuông sớm ở chùa chiền khác với thế tục, bất kể sớm hay tối đều sẽ gõ chuông rồi đánh trống, chẳng qua có trước sau. Sáng sớm thì gõ chuông trước rồi đánh trống sau, chạng vạng thì đánh trống trước rồi gõ chuông sau.

Phượng Khê thầm nghĩ, "Đừng nhìn cái chuông lớn và cái trống to kia đều rất cũ nát, nhưng âm thanh này lại cổ xưa và hùng hồn." Thật ra, Phượng Khê rất muốn ra ngoài đi dạo, nhưng đây dù sao cũng là Khổ Thiền Tông, nàng cũng không tiện quá lỗ mãng.

Rất nhanh, trời tối sầm xuống. Tất trưởng lão có chút căng thẳng, luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Quân Văn an ủi nói: “Yên tâm đi, có tiểu sư muội ở đây chắc chắn bình an vô sự.”

Tất trưởng lão nghe vậy, lặng lẽ niệm vài lần trong lòng: "Tin Phượng Khê, sống đến vạn năm."

Loading...