Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 1111

Cập nhật lúc: 2025-06-16 10:57:25
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

1111. Ai mà chẳng phải một "bảo bối" kiêu ngạo chứ?!

Quân Văn đánh thật sự vui vẻ. Mặc dù trước đó ở Cấm Thủ Giới giao đấu với Hướng Khả cũng rất tốt, nhưng Hướng Khả lại quá hiếu thắng, mỗi lần đều sẽ đè nặng Quân Văn mà đánh. Huyết Phệ Hoàn thì càng không cần phải nói, quá trình so chiêu chính là sân khấu tự biên tự diễn của lão nhân gia hắn! Quan trọng là ngươi còn phải phụ họa cho hắn!

Nhưng bộ xương khô trước mắt lại cố ý dẫn đường cho Quân Văn nên tháo chiêu phá chiêu như thế nào, khiến Quân Văn có cảm giác như "xé mây nhìn thấy mặt trời", những chỗ mơ hồ trước đây vào khoảnh khắc này đều tìm được đáp án.

Phượng Khê đứng một bên nhìn, thầm nghĩ, xem ra không phải tu vi thăng cấp là có thể trở thành một lão sư giỏi. Lão gia gia tiện nghi kia của nàng trên kiếm đạo tu vi chắc chắn cao hơn bộ xương khô trước mắt này, nhưng về phương diện truyền thụ kiếm đạo thì kém xa người ta! Người ta thậm chí không cần nói lời nào, chỉ dựa vào kiếm chiêu chỉ dẫn đã khiến Ngũ sư huynh được lợi không ít. Đương nhiên, đây cũng là do Quân Văn có thiên phú cao, đổi thành người khác, dù bộ xương khô có bận rộn đến tan nát, đối phương cũng không thể lĩnh hội được ý đồ của hắn.

Phượng Khê nhìn một lát, đột nhiên ngẩng đầu lên liền thấy cái lỗ thủng nhỏ trên đỉnh đầu, nàng giật mình. Nàng thả Heo Vàng ra, bảo nó bay lên xem sao. Nếu có thể biết rõ vị trí địa lý ở đây, lần sau sẽ không cần chui vào hang động nữa, mà trực tiếp tìm cách đi từ phía trên xuống. Heo Vàng lập tức làm theo. Đáng tiếc, bay đến giữa chừng thì không thể bay lên được nữa.

“Chủ nhân, ở đây có kết giới ngăn cách.”

Phượng Khê cân nhắc một lát cũng đúng, nếu không có kết giới, tĩnh mịch chi khí đã sớm từ đây tràn ra bên ngoài rồi. Nàng đành phải từ bỏ ý tưởng trước đó, tiếp tục quan sát Quân Văn và bộ xương khô so chiêu.

Nàng thấy động tác của bộ xương khô chậm hơn so với trước, suy đoán có thể là không chống đỡ nổi nữa. Vì thế, nàng hô to với Quân Văn:

“Ngũ sư huynh, huynh đã thỉnh giáo tiền bối xương khô nửa ngày rồi, chắc mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi một lát đi!”

Quân Văn kỳ thực một chút cũng không mệt, nếu bảo hắn làm việc khác thì có thể mệt, nhưng luyện kiếm hắn càng luyện càng có tinh thần. Tuy nhiên, hắn cũng nhìn ra tốc độ của bộ xương khô không theo kịp, liền dừng tay không đánh nữa.

Bộ xương khô sững sờ một chút, sau đó chậm rãi đi trở lại trận đài, khoanh chân đả tọa. Quân Văn lau mồ hôi, lại ăn hai miếng điểm tâm, sau đó xách theo Kinh Thiên kiếm tiếp tục luyện. Luyện chưa ch/ết thì tiếp tục luyện! Tuy hắn thừa nhận dù có mệt ch/ết cũng không đuổi kịp tiểu sư muội, nhưng hắn tuyệt không cho phép mình lạc hậu hơn những người khác! Ai mà chẳng phải một "bảo bối" kiêu ngạo?!

Phượng Khê đến gần bộ xương khô, trò chuyện vài câu có liên quan đến chuyện của Thiên Khuyết Minh, đáng tiếc bộ xương khô không hề phản ứng. Mộc Kiếm nói:

“Chủ nhân, ta thấy bộ xương khô này khi sống chính là một người say mê kiếm, nên sau khi ch/ết ngoài việc trấn áp tĩnh mịch chi khí, cũng chỉ đối với kiếm pháp cảm thấy hứng thú.”

Phượng Khê lại thử vài lần, cuối cùng cũng đành từ bỏ.

Một lát sau, bộ xương khô đứng dậy đi về phía Quân Văn. Quân Văn lau mồ hôi, đang định cùng bộ xương khô so chiêu thì Phượng Khê nói:

“Ngũ sư huynh, để muội thỉnh giáo tiền bối xương khô một chút đi!”

Phượng Khê cũng là lâm thời nổi lòng tham, nàng đến bây giờ một loại kiếm thế cũng chưa lĩnh hội, nói không chừng vị tiền bối xương khô này có thể giải thích nghi hoặc cho nàng.

Quân Văn là một sư huynh tốt đủ tư cách, đương nhiên sẽ không từ chối yêu cầu của tiểu sư muội nhà mình. Hắn lùi ra một bên, bắt đầu cổ vũ cho Phượng Khê! Một người mà làm ra khí thế của mấy trăm người!

Phượng Khê: “……”

Ta chỉ là muốn thỉnh giáo người ta, ngươi làm như ta muốn làm người ta tan nát vậy! Phượng Khê không tán thành nhìn Quân Văn một cái, Quân Văn lập tức im thin thít như gà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-1111.html.]

Phượng Khê lúc này mới cúi mình hành lễ vãn bối với bộ xương khô:

“Tiền bối, ta vẫn luôn không thể hiểu được kiếm thế, xin ngài chỉ điểm một chút.”

Bộ xương khô không có phản ứng gì. Quân Văn ở một bên hô:

“Tiểu sư muội, muội nói nhiều như vậy tiền bối xương khô cũng nghe không hiểu, muội cứ trực tiếp sử dụng đại chiêu là được!”

Phượng Khê nghĩ lại cũng đúng, nhưng nàng cảm thấy trực tiếp dùng chữ “Quỳ” thì có chút bất kính với tiền bối xương khô, vậy dùng “tiểu bàn tay” đi! Vì thế, Phượng Khê nhắc nhở:

“Tiền bối, ta phải dùng đại chiêu, ngài lưu ý!”

Nói xong, nàng thả ra mấy cái tiểu bàn tay. Sau đó, liền nghe thấy tiếng loảng xoảng, xương cốt bộ xương khô rơi rụng đầy đất.

Phượng Khê: “……”

Không phải, thời buổi này bộ xương khô cũng ăn vạ sao?! Nàng phóng tiểu bàn tay tốc độ cũng không nhanh, hơn nữa cũng không dùng bao nhiêu linh lực, sao lại làm bộ xương khô tan nát vậy? Quân Văn cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra biến cố như vậy, hắn ở một bên xem rất rõ ràng, khi tiểu bàn tay đến, bộ xương khô thế mà không có chút ý tránh né nào. Đây là thất thần hay là bị đại chiêu của tiểu sư muội làm kinh ngạc?

Ngay lúc hắn chuẩn bị an ủi Phượng Khê vài câu, bộ xương khô lại tự mình ghép nối lại với nhau, sáng một kiếm thức, ý bảo Phượng Khê tiếp tục so chiêu. Phượng Khê trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể hiểu rõ ràng ý tứ của bộ xương khô, thử thăm dò lại lần nữa tiến chiêu. Sau đó nàng liền phát hiện khung mắt trống rỗng của bộ xương khô nhìn chằm chằm nàng, dường như toát ra ý bất mãn.

Trời đất chứng giám, Phượng Khê thật sự từ trên đầu lâu của hắn cảm nhận được loại cảm xúc này. Phượng Khê cân nhắc, chẳng lẽ tiền bối xương khô này còn muốn mình dùng tiểu bàn tay? Nghĩ đến đây, nàng hô:

“Tiền bối, ta muốn lại lần nữa dùng đại chiêu, ngài để ý!”

Nói xong, nàng thả ra tiểu bàn tay.

Nàng vẫn như cũ không dùng toàn lực, thậm chí tiểu bàn tay cũng không dám quá gần bộ xương khô, sợ lại lần nữa làm hắn tan nát. Bộ xương khô vung vẩy linh kiếm trong tay, dùng kiếm quang từng cái đánh tan tiểu bàn tay. Bộ xương khô nghiến xương cười.

Phượng Khê: “……”

Lão nhân gia ngài vẫn đừng nên cười! Chủ yếu là bộ xương khô làm ra loại động tác này thật sự có chút dọa người. Tuy nhiên, nàng cũng đã nhìn ra, bộ xương khô rất có hứng thú với tiểu bàn tay của nàng. Vì thế, Phượng Khê cũng không cần chiêu số khác, hết lần này đến lần khác thả ra tiểu bàn tay cùng bộ xương khô so chiêu.

Bộ xương khô ban đầu đánh tan tiểu bàn tay tốc độ cũng không nhanh, nhưng sau đó liền rất nhanh. Phượng Khê chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh kiếm quang của đối phương. Đại chiêu mà nàng tự hào trước mặt vị tiền bối xương khô này dường như cũng không có uy lực gì. Nàng quyết định thử dùng chữ “Quỳ”. Vừa rồi còn làm đối phương tan nát, cũng không còn gì gọi là tôn trọng hay không tôn trọng nữa.

Vì thế, nàng hét lớn một tiếng:

“Tiền bối, ta muốn biến chiêu, ngài cẩn thận một chút!”

Nói xong, một chữ “Quỳ” to đùng từ trên trời giáng xuống. Ngay sau đó, bộ xương khô quỳ gối trên mặt đất.

Phượng Khê: ???!!!

Loading...