Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 1109
Cập nhật lúc: 2025-06-16 10:57:20
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1109. Cũng coi như mang theo cái linh vật Ngũ sư huynh này.
Phượng Khê và Quân Văn không biết tại sao, chỉ có thể quy kết là do họ… còn trẻ. Sức sống của người trẻ tuổi chắc chắn mạnh hơn người già, nên dù bị nuốt mất một phần, vẫn tràn đầy sức sống. Phượng Khê thấy trạng thái của Tất trưởng lão đáng lo ngại, liền nói với ông ta: “Ly Trần, ông ra cửa động đợi chúng ta đi!”
Tất trưởng lão có chút không yên tâm, dặn dò Phượng Khê nếu không chịu nổi thì tuyệt đối đừng cố gắng, dù sao Doãn trưởng lão đã đi lấy lá của Căn Nguyên Tức Mạn đến rồi, cũng không nhất thiết phải đi vào bằng mọi giá.
Mặc dù về bối phận Phượng Khê là trưởng bối, nhưng Tất trưởng lão vẫn xem nàng như vãn bối để yêu quý. Phượng Khê cười tủm tỉm nói:
“Yên tâm đi, ta là người quý mạng nhất, chắc chắn sẽ không cậy mạnh.”
Tất trưởng lão nghe nàng nói vậy, lúc này mới xoay người đi ra ngoài.
Thực ra Phượng Khê cũng muốn Quân Văn đi ra ngoài cùng, nhưng nàng biết nói cũng vô ích, huống hồ trạng thái hiện tại của Quân Văn cũng không tệ lắm, nên cũng không đề cập. Sau khi Tất trưởng lão đi, Phượng Khê và Quân Văn tiếp tục đi sâu vào trong. Ánh sáng của Hỏa Tủy Vạn Năm ngày càng yếu, có chút muốn rút lui. Sau đó liền nghe thấy Phượng Khê nói với Tiểu Gương:
“Cho ba chúng ta một ít linh khí thiên địa để bổ sung!”
Hỏa Tủy Vạn Năm lập tức biến thành hình dạng mặt cười! Sớm nói ra đi! Nếu biết có linh khí thiên địa để ăn, ta có thể cùng các ngươi đi đến thiên hoang địa lão!
Linh khí thiên địa tuy không thể khắc chế tĩnh mịch chi khí, nhưng ít nhất có thể làm sinh cơ trôi đi chậm lại một chút. Đi thêm một lát, Quân Văn liền có chút không chịu nổi. Mặt tái nhợt, chân tay mềm nhũn, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm. Huyết Phệ Hoàn nói:
“Con đưa cho thằng ngốc này một viên thú hạch thử xem! Ta phân tích hắn so với cái tên Tất Tiểu Mỹ kia kháng chịu hơn phân nửa là vì trước đây hắn đã hấp thu không ít thú hạch.”
Phượng Khê hiện tại cũng là vái tứ phương, lập tức đưa cho Quân Văn một viên thú hạch màu đỏ. Nàng không dám đưa màu tím và màu đen, sợ Quân Văn không chịu nổi. Quân Văn lập tức nuốt chửng thú hạch màu đỏ. Quả nhiên, thật sự có giảm bớt. Phượng Khê liền lại đưa cho hắn mấy viên thú hạch màu đỏ.
Thực ra Quân Văn tự mình cũng có thú hạch, nhưng sao hắn có thể từ chối tình yêu của tiểu sư muội được?! Phượng Khê thấy thú hạch hữu dụng, liền nói với Huyết Phệ Hoàn:
“Gia gia, người nói Thời Toa thạch có thể khắc chế tĩnh mịch chi khí không?”
Huyết Phệ Hoàn lười biếng nói:
“Con nói cái này đúng là vô nghĩa! Con cũng không nghĩ xem, tổng mắt trận trong Hạo Thiên Kính hao phí cái gì? Chẳng phải là Thời Toa thạch sao?! Cho nên, dù dùng gót chân cũng có thể đoán được, Thời Toa thạch chắc chắn có thể khắc chế tĩnh mịch chi khí!”
Phượng Khê: “……”
Ngài thông minh như vậy, vì sao trước đây không nói? Chẳng phải là mới nghĩ ra sao?! Nhưng dù sao thì, bây giờ nghĩ ra cũng không muộn!
Nếu suy luận này là chính xác, vậy có thể giải thích vì sao nàng không bị ảnh hưởng nhiều, bởi vì nàng ăn thú hạch nhiều hơn Quân Văn! Hơn nữa nàng còn tu luyện lực lượng thời gian. Nàng không khỏi cảm khái, khó trách gia gia nói muốn mang theo cái linh vật sư huynh này, thật sự có tác dụng quan trọng nha!
Phượng Khê vừa nghĩ vừa lục lọi trong đám Thời Toa thạch, cuối cùng tìm được một khối nhỏ nhất, lớn chừng hạt đậu phộng. Nàng lấy ra sau đó kích hoạt nó. Gần như ngay lập tức, Hỏa Tủy Vạn Năm và Quân Văn đều cảm thấy người nhẹ nhõm không ít.
Phượng Khê trong lòng vui vẻ. Xem ra thật sự hữu dụng! Nếu nói như vậy, nàng liền có thể cải tiến trận pháp trấn áp tĩnh mịch chi khí một chút, cũng giống như trận pháp trong Hạo Thiên Kính, dùng Thời Toa thạch để duy trì vận chuyển. Hiệu quả nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều so với hiện tại. Phượng Khê càng nghĩ càng vui, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Quân Văn cũng rất vui. Hắn lại lập thêm một kỳ công! Bất kể là chủ động hay bị động, dù sao hắn cũng lập công! Hai sư huynh muội tiếp tục đi sâu vào trong, trên đường Phượng Khê lại kích hoạt thêm một viên Thời Toa thạch, Quân Văn thì thường xuyên nhét thú hạch vào miệng, cứ như ăn kẹo đậu vậy! Hắn trong lòng kỳ lạ, ở bên ngoài nếu cứ ăn như vậy, hắn đã sớm không chịu nổi. Sao ở đây, ăn xong dường như không có cảm giác lớn lắm nhỉ? Chắc đều bị tĩnh mịch chi khí tiêu hao hết rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-1109.html.]
Hai người đi được khoảng hai canh giờ, cuối cùng phía trước cũng nhìn thấy một chút ánh sáng. Xem ra sắp đến cuối rồi. Hai người không khỏi nhanh hơn bước chân. Khi khoảng cách đến ánh sáng ngày càng gần, Lận Hướng Xuyên nói:
“Phượng Tổ, phía trước tình hình không rõ, nói không chừng có nguy hiểm, ngài thả ta ra ngoài, tiểu tôn tôn của ngài sẽ dò đường cho ngài!”
Quân Văn: “……”
Hắn trước đây cùng các sư huynh sư tỷ tranh giành sự sủng ái của tiểu sư muội, sau này cùng sư phụ gia gia tranh giành sự sủng ái của tiểu sư muội, bây giờ thế mà còn phải tranh với cháu trai ư?
Phượng Khê cũng không để Lận Hướng Xuyên đi trước dò đường, mà thả Heo Vàng ra.
Heo Vàng: “……”
Chủ nhân người đối với ta thật là yêu thương sâu sắc nha! Mỗi khi có loại công việc không phải người làm này, người đều có thể nghĩ đến ta đầu tiên! Nhưng sau khi nghe thấy Phượng Khê hứa hẹn một viên thú hạch màu tím, Heo Vàng liền xông ra ngoài với thế sét đánh không kịp bưng tai! Thú hạch hay không thú hạch không quan trọng, chủ yếu là ta muốn vì chủ nhân phân ưu!
Một lát sau, trong thần thức của Phượng Khê vang lên tiếng Heo Vàng:
“Chủ nhân, ở đây chỉ có một tòa trận đài và một bộ xương khô tan nát, các người đến đây đi!”
Phượng Khê nghe vậy, lập tức dẫn Quân Văn đuổi theo. Nơi này hẳn cũng là một sơn động, khác với phía trước là sơn động này rất cao, đỉnh chóp có một lỗ thủng rất nhỏ, phía trên có một chút ánh sáng chiếu vào. Ở giữa sơn động là một tòa trận đài. Xung quanh trận đài tràn ra từng đợt sương mù màu xám nhè nhẹ. Trên trận đài có một bộ xương khô tan nát. Dưới xương tay phải của bộ xương khô rơi rụng là một thanh linh kiếm ảm đạm không ánh sáng. Từ hình dạng rơi rụng của bộ xương để phán đoán, bộ xương khô này trước khi “ch/ết” vẫn nắm chặt thanh linh kiếm đó.
Phượng Khê và Quân Văn không khỏi rất là kính nể. Hai người đồng thời quỳ gối trên mặt đất, cung kính dập đầu lạy ba cái. Ngay cả Huyết Phệ Hoàn cũng không khỏi cảm khái nói:
“Vị này cũng là một nhân vật anh hùng! Đáng tiếc ta hiện tại không có thân thể, bằng không cũng muốn tỏ vẻ một chút kính ý.”
Lận Hướng Xuyên lập tức nói:
“Huyết lão tổ, ngài và vị tiền bối này cũng coi như là thưởng thức lẫn nhau, tất cả đều là những đại anh hùng có khí phách, có tầm nhìn!”
Huyết Phệ Hoàn trong lòng cực kỳ hài lòng với Lận Hướng Xuyên! Hắn không dám tưởng tượng, nếu không có tiểu Xuyên tử, hắn sẽ thiếu đi biết bao nhiêu niềm vui!
Lúc này, Phượng Khê nói với Tiểu Gương:
“Ngươi cấp cho vị tiền bối xương khô này một ít linh khí thiên địa, xem xem có hiệu quả không.”
Tiểu Gương thầm nghĩ, linh khí thiên địa của ta đâu phải gió lớn thổi tới, trước đây cho ba người các ngươi còn chưa tính, bây giờ lại còn muốn lãng phí vào một bộ xương khô ư? Ngươi không cảm thấy đây là lãng phí của trời sao?! Nhưng lại không dám không nghe, đành phải đau lòng cung cấp linh khí thiên địa cho bộ xương khô rơi rụng trên mặt đất.
Phượng Khê thì nuốt một viên thú hạch màu tím, sau đó kích hoạt một khối Thời Toa thạch nhỏ. Tĩnh mịch chi khí xung quanh có thể nhìn thấy bằng mắt thường loãng đi không ít. Rất nhanh, mười lăm phút trôi qua. Nhưng, bộ xương khô rơi rụng trên mặt đất không có bất kỳ biến hóa nào. Phượng Khê ra hiệu cho Tiểu Gương dừng tay. Xem ra vị tiền bối này đã ch/ết hoàn toàn rồi.
Mộc Kiếm sợ Phượng Khê bắt nó ở lại đây trấn áp tĩnh mịch chi khí, vội vàng cho nàng ra một chủ ý hay:
“Chủ nhân, ta thấy bộ xương khô này xương cốt không thiếu miếng nào, không bằng người để tiểu Xuyên tử nhập vào đó, để hắn ở đây trấn áp tĩnh mịch chi khí. Vừa hay hắn có linh kiếm của mình, sử dụng cũng thuận tay. Hơn nữa có Thời Toa thạch hỗ trợ, chắc chắn không có chút vấn đề nào!”
Lận Hướng Xuyên: “……”
Nghe ta nói nè, cảm ơn ngươi nha. Bởi vì có ngươi, bốn mùa ấm áp… cái rắm!