Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 1108

Cập nhật lúc: 2025-06-16 10:57:18
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

1108. Phượng Hữu Tiền! Phượng Phát Tài!

Phượng Khê lười không buồn phản ứng với sự ồn ào của đám linh sủng, nàng nói với Cảnh Viêm và Quân Văn:

“Tứ sư huynh, Ngũ sư huynh, đợi đến tối muộn, muội sẽ cùng Tất trưởng lão đến Vô Tâm Điện. Khi muội đi rồi, hai người cứ lấy danh nghĩa ở lại viện của muội để tĩnh dưỡng, muội đã nói chuyện với Tư Mã tông chủ rồi, ông ấy sẽ phái người bảo vệ hai người.”

Cảnh Viêm dặn dò Phượng Khê nhất định phải chú ý an toàn, sau đó liền không nói gì nữa. Quân Văn lại xoay tròn mắt:

“Tiểu sư muội, ta thấy Cảnh lão tứ một mình ở lại là được rồi, ta đi cùng muội! Tuy Tất trưởng lão là người tốt, nhưng dù sao cũng quen biết chưa lâu, không có sự ăn ý như huynh muội chúng ta. Có một số việc, cứ để ta làm thì tiện hơn. Hơn nữa, trên đường ta cũng có thể tiếp tục cùng gia gia bàn luận về kiếm trận đồ của Vân Tiêu Tông, tốt hơn nhiều so với việc ở lại đây tu luyện!”

Không đợi Phượng Khê nói, Huyết Phệ Hoàn đã nói: “Đem thằng nhóc này đi đi, đàn ông chúng ta đều thông minh, mang theo một tên ngốc không chừng lại có tác dụng.”

Phượng Khê: “……”

Khi nàng hơi do dự, Cảnh Viêm nói:

“Tiểu sư muội, muội cứ dẫn ngũ sư đệ đi cùng đi, đông người thì cũng dễ chăm sóc nhau hơn.”

Cảnh Viêm tuy không có nhiều ý đồ qu/ỷ quái như Quân Văn, nhưng lại rất tỉ mỉ trong suy nghĩ. Hắn biết Phượng Khê giữ Quân Văn lại, phần lớn là lo lắng cho suy nghĩ của hắn. Kỳ thực, hắn đã nghĩ rất thấu đáo, năm ngón tay trên một bàn tay không thể đều bằng nhau, huống chi là huynh muội?! Lão ngũ và tiểu sư muội bản tính hợp nhau, hơn nữa thời gian ở bên nhau cũng lâu hơn, so với hắn thì thân thiết hơn cũng rất bình thường.

Phượng Khê lắc đầu: “Tứ sư huynh, Hàn phong chủ gần đây rất có thể sẽ gây sự, tuy đại cục đang nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta, nhưng khó tránh khỏi sẽ có sơ hở, nếu Ngũ sư huynh ở cùng với huynh cũng có thể chiếu cố lẫn nhau, cứ để hắn ở lại đi!”

Quân Văn nghe xong, một mặt cảm thấy mình được tiểu sư muội coi trọng nên rất vui, mặt khác lại vì không thể đi cùng mà rất thất vọng. Không có tiểu sư muội, hắn biết sống sao đây?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-1108.html.]

Lúc này, Lận Hướng Xuyên nói: “Phượng Tổ, hay là để đại đồ đệ không nên thân của ta đến đây đi, vừa có thể bảo vệ Tứ sư huynh của ngài, lại có thể giúp ngài trông coi sân, dù sao nơi này còn có Xích Yên Lý mà!”

Đại đồ đệ trong lời của Lận Hướng Xuyên chính là Bá trưởng lão, trong bốn đồ đệ, Bá trưởng lão tương đối ổn trọng hơn một chút. Sở dĩ hắn đề nghị như vậy cũng là có dụng tâm lương khổ. Tuy Phượng Khê nể mặt hắn nên không tính toán truy cứu tội của bốn vị thái thượng trưởng lão. Nhưng trong lòng chắc chắn vẫn có ngăn cách! Vừa hay nhân cơ hội này để hàn gắn mối quan hệ, tạo thêm hảo cảm.

Phượng Khê nghe hắn nói vậy, cũng gật đầu đồng ý để Quân Văn đi cùng. Kỳ thực nàng cũng nguyện ý mang theo Quân Văn đi, Tất trưởng lão tuy tu vi không tồi, nhưng mức độ tin tưởng của nàng đối với ông ta còn kém xa so với Quân Văn. Có một số việc để Quân Văn làm, nàng yên tâm hơn nhiều. Quân Văn lập tức vui mừng khôn xiết, thể hiện cho Cảnh Viêm một phen tình yêu đến từ thân sư đệ! Cảnh Viêm thật sự không chịu nổi sự nhiệt tình này của hắn, chỉ mong trời mau tối để hắn nhanh chóng biến đi!

Trước khi đi, Phượng Khê cố ý đến bên ao cá, cho đám Xích Yên Lý ăn hai miếng bánh ngô lớn. Đám Xích Yên Lý rưng rưng chấp nhận thiện ý của nàng. Khi nghe nàng muốn đi xa nhà, từng con vui mừng đến mang má cả đều sưng lên! Đi đi, đi đi, mau đi đi! Tốt nhất là đừng bao giờ trở lại!

editor: bemeobosua

Dưới ánh mắt “lưu luyến” của đám Xích Yên Lý, Tất trưởng lão dẫn theo Quân Văn và Phượng Khê thần không biết qu/ỷ không hay rời khỏi Trường Sinh Tông. Đến ngoài sơn môn, Tất trưởng lão liền gọi ra phi kiếm. Mặc dù phi thuyền tiết kiệm sức lực hơn, nhưng quá chói mắt, vẫn là ngự kiếm linh hoạt hơn. Quân Văn cũng gọi ra Kinh Thiên kiếm. Phượng Khê thì lặng lẽ lấy ra Mộc Kiếm. Sau đó, lại lặng lẽ lấy ra một sợi dây lưng.

Tất trưởng lão mặt ngây ra, ngự kiếm thôi mà, ngươi lấy dây lưng làm gì? Ngay sau đó, hắn liền thấy Phượng Khê cột mình lên Mộc Kiếm, sau đó, Mộc Kiếm “vù” một cái đã vọt đi, chỉ còn lại một chấm đen nhỏ trong nháy mắt. Tất trưởng lão không khỏi kinh hãi, Trảm Hồn kiếm này quả nhiên lợi hại, tốc độ này thật sự kinh người. Chỉ là, hắn vẫn không hiểu, vì sao Phượng Khê lại muốn cột mình lên Mộc Kiếm.

Tuy nhiên, hắn rất nhanh liền hiểu ra. Bởi vì hắn đã được Phượng Khê ôn lại những màn ảo thuật mà hắn đã thấy ở thế tục: nào là diều hâu lộn vòng, cá chép nhảy mình, heo rừng leo cây… Phương pháp ngự kiếm như vậy, chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy. Phượng Tổ, thật là kỳ nhân vậy!

Mộc Kiếm kỳ thực cũng muốn bay ổn định một chút, nhưng hữu tâm vô lực. Nó cảm thấy điều này cũng không có gì không tốt, người khác chỉ có thể nhìn thấy phong cảnh từ một góc độ, còn chủ nhân vô lương của nó nhờ ánh sáng của nó mà có thể thưởng thức cảnh đẹp 360 độ không góc ch/ết!

Phượng Khê vốn dĩ vẫn còn ôm một tia hy vọng vào Mộc Kiếm, dù sao cũng đã lâu không ngự kiếm, cho rằng Mộc Kiếm có tiến bộ. Bây giờ xem ra, là nàng đã nghĩ quá nhiều. Nàng sau đó dứt khoát đi nhờ kiếm của Tất trưởng lão và Quân Văn, vừa vững vàng lại vừa đỡ tốn công sức. Mộc Kiếm vì thế bị Tiểu Hắc Cầu và đồng bọn chê cười một phen. Mộc Kiếm chỉ coi chúng là ghen tị hận, không lấy làm xấu hổ mà còn lấy làm vinh!

Rời khỏi phạm vi thế lực của Trường Sinh Tông, Tất trưởng lão lấy ra một chiếc phi thuyền cỡ nhỏ, bay về phía Vô Tâm Điện. Ngày hôm đó, ba người đã đến Vô Tâm Điện. Tất trưởng lão quen đường cũ dẫn họ vào cấm địa của Vô Tâm Điện. Trước khi vào, ông ta đã chào hỏi những người trong môn phái, nên dù nơi đây có chút động tĩnh cũng sẽ không có ai đến xem xét.

Phượng Khê nhìn quanh bốn phía, quả nhiên giống như lời Tất trưởng lão nói, không một ngọn cỏ, hoang vắng tiêu điều. Tất trưởng lão rất nhanh liền dẫn họ tìm được cái sơn động kia. Bên trong đen như mực, tỏa ra khí lạnh âm u. Phượng Khê thả Hỏa Tủy Vạn Năm ra, để nó đi trước chiếu sáng, sưởi ấm tiện thể dò đường. Hỏa Tủy Vạn Năm tuy rất không vui, nhưng vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời. Có Hỏa Tủy Vạn Năm, ba người Phượng Khê nhẹ nhàng hơn không ít. Tất trưởng lão thầm nghĩ, vị Phượng Tổ này đồ tốt thật nhiều nha! Hai cái tên ban đầu của hắn đều nên dành cho nàng mới đúng, Phượng Hữu Tiền! Phượng Phát Tài!

Ban đầu ba người tiến lên còn rất nhẹ nhàng, nhưng càng đi vào sâu bên trong, linh khí trở nên càng ngày càng loãng. Không chỉ có thế, còn vì sinh cơ bị từng chút cắn nuốt, người liền trở nên mệt mỏi vô lực. Điểm này thể hiện rõ ràng nhất trên người Tất trưởng lão. Lão nhân đều bắt đầu hổn hển thở dốc. Phượng Khê chỉ có chút khó chịu nhẹ, Quân Văn tuy trông có vẻ hơi chật vật một chút, nhưng so với Tất trưởng lão cũng mạnh hơn rất nhiều. Cả đời mạnh mẽ của Tất trưởng lão hết sức hoang mang. Vì sao? Đây là vì sao?

Loading...