Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 1103
Cập nhật lúc: 2025-06-16 10:57:06
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1103. Mộc Kiếm trở về vỏ
Phượng Khê nghe thấy tiếng cầu cứu của Mộc Kiếm, một mặt dùng thần thức thao tác bảy thanh linh kiếm vây khốn Thẩm Chỉ Lan, một mặt quay đầu nhìn về phía Mộc Kiếm.
Ban đầu còn muốn kéo dài thêm một lát, Tư Mã tông chủ tức khắc thay đổi chủ ý! Hắn nói với Kê trưởng lão:
"Ra lệnh cho các nàng lập tức dừng tay, nếu không sẽ hủy bỏ tư cách lấy kiếm của các nàng."
Tất trưởng lão đang ẩn mình trong bóng tối thầm nghĩ, vị sư điệt này của hắn quả thật linh hoạt hơn sư huynh hắn nhiều! Nhìn xem cái thời cơ này nắm bắt có thể nói là gãi đúng chỗ ngứa!
Trong Tàng Kiếm Các dưới lòng đất lập tức vang lên giọng nói nghiêm khắc của Kê trưởng lão, ra lệnh Phượng Khê và Thẩm Chỉ Lan lập tức dừng tay. Phượng Khê đang nóng lòng xem xét tình hình Mộc Kiếm, tự nhiên là cầu mà không được.
Thẩm Chỉ Lan cũng nhẹ nhõm thở phào, nàng vừa rồi bị Phượng Khê bức vào hiểm nguy trùng trùng, nếu còn trì hoãn thêm một lát nói không chừng sẽ bị thương nặng. Hơn nữa, nàng còn phải tìm cách bắt được Trảm Hồn Kiếm nữa! Cho nên, hai người lập tức dừng tay, không đánh nữa.
Phượng Khê nhanh chóng đi hai bước đến gần Mộc Kiếm. Mộc Kiếm lúc này vẫn đang nhảy tưng tưng, hơn nữa khoảng cách đến vách đá ngày càng gần.
"Chủ nhân, mau, người mau bắt lấy ta!"
Phượng Khê lập tức vươn tay ra bắt lấy Mộc Kiếm, nhưng Mộc Kiếm lại bị một luồng cự lực hút lấy, "bằng một cái", giống như một chiếc bánh nướng to vậy mà dính chặt vào vách đá. Phượng Khê nhanh chóng đi... cạy. Đáng tiếc cạy nửa ngày cũng không thể cạy được Mộc Kiếm xuống.
Thẩm Chỉ Lan sợ ngây người! Cái ả Phượng Khê phế vật này đang làm cái gì vậy? Tuy nhiên, nàng rất nhanh liền lấy lại tinh thần, lợi dụng cơ hội Phượng Khê phân tâm mà đến gần Trảm Hồn Kiếm.
Nàng nhanh như chớp cắn nát ngón trỏ, nhỏ m/áu lên thân Trảm Hồn Kiếm, ngay sau đó hai tay bắt đầu nhanh chóng kết ấn. Theo nàng kết ấn, Trảm Hồn Kiếm bắt đầu rung động, dần dần tách ra khỏi vách đá.
Phượng Khê tuy liếc mắt chú ý đến cảnh tượng này, nhưng Mộc Kiếm kêu to như gi/ết heo, nàng cũng chỉ có thể trước tiên nghĩ cách cứu Mộc Kiếm. Trảm Hồn Kiếm cố nhiên quan trọng, nhưng trong lòng nàng, hiển nhiên Mộc Kiếm quan trọng hơn.
Mộc Kiếm cảm động đến rối tinh rối mù. Chủ nhân đối xử với nó tốt như vậy, nó không thể ích kỷ như thế! Vô lương chủ nhân có thể vì nó làm được đến mức này đã đủ rồi! Kẻ sĩ vì người thưởng thức mình mà ch/ết, nó đương nhiên cũng có thể vì chủ nhân vô lương tâm mà trở về vỏ! Không phải chỉ là tự do sao? Vì trung thành, tự do này không cần cũng được!
Nó dùng thần thức nói với Phượng Khê:
"Chủ nhân, người không cần lo cho ta, ta chỉ là muốn trở về vỏ! Chờ khi ta một lần nữa có thể khống chế thân kiếm ta sẽ tìm đến người, người nhất định phải chờ ta đó nha! Người ngàn vạn lần không được có kiếm mới mà quên kiếm cũ nha! Ngàn vạn lần không được làm kẻ bạc tình nha!"
Phượng Khê sửng sốt, trở về vỏ? Chẳng lẽ vỏ kiếm của Mộc Kiếm giấu ở trong vách đá?
Phượng Khê còn chưa kịp phản ứng, Mộc Kiếm quyết tâm, không hề chống cự nữa, đột nhiên biến mất trong vách đá. Cùng lúc đó, Phượng Khê cũng hoàn toàn mất đi liên hệ thần thức với Mộc Kiếm.
Phượng Khê trước đây vẫn luôn muốn tìm vỏ kiếm của Mộc Kiếm, bởi vì chỉ khi tìm được vỏ kiếm mới có thể ước thúc nó, mới có thể làm tu vi của nó nhanh chóng tăng tiến. Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ là tình huống như thế này.
Nếu nàng biết Mộc Kiếm trở về vỏ có nghĩa là Mộc Kiếm rời xa nàng, dù chỉ là tạm thời, nàng cũng sẽ không lựa chọn để Mộc Kiếm trở về vỏ. Nhưng hiện tại nói gì cũng muộn.
Tiểu Hắc Cầu và những linh sủng khác cũng không nghĩ tới Mộc Kiếm cứ thế mà đi rồi. Hơn nữa nghe ý nó nói, một chốc một lát sẽ không quay về nữa. Mặc dù thứ này rất tiện, nhưng khi nó thật sự đi rồi, trong lòng chúng nó vẫn thấy khó chịu.
Lúc này, Huyết Phệ Hoàn hừ lạnh một tiếng: "Tiểu Khê, nó chỉ là trở về vỏ chứ không phải quy thiên, đừng có mà buồn rầu vu vơ, mau làm việc chính sự quan trọng hơn!"
Phượng Khê: "..."
Thật ra Huyết Phệ Hoàn lo lắng hơi thừa. Phượng Khê tuy trong lòng vắng vẻ, nhưng vẫn luôn chú ý tình hình của Thẩm Chỉ Lan, nàng sở dĩ không gián đoạn đối phương, là vì... tính chặn đường cướp của. Nàng không có cách nào cởi bỏ phong ấn của tổ sư gia Trường Sinh Tông, đương nhiên phải mượn tay cái ả tỷ muội tốt Thẩm Chỉ Lan này!
Ngay cả Huyết Phệ Hoàn cũng chưa đoán được tâm tư của Phượng Khê, càng đừng nói Thẩm Chỉ Lan. Nàng vừa kết ấn vừa lưu ý tình hình bên Phượng Khê, nhìn thấy Phượng Khê giống như mất hồn, trong lòng rất là vui sướng khi người gặp họa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-1103.html.]
Đáng đời! Đáng đời! Ai kêu ngươi vừa rồi châm ngòi quan hệ của ta với Phi Hồng Kiếm, nhận lấy báo ứng đi?! Đợi ta có được Trảm Hồn Kiếm, thực lực tăng nhiều, đến lúc đó ta sẽ đường đường chính chính gi/ết ch/ết ngươi trên Luận Đạo Đài!
Theo thời gian trôi đi, Trảm Hồn Kiếm cuối cùng cũng thoát ly khỏi vách đá. Thẩm Chỉ Lan trong lòng mừng như điên, lập tức bắt đầu khế ước.
Đúng lúc này, Phượng Khê "vù" một tiếng nhảy đến, nhỏ m/áu lên thân Trảm Hồn Kiếm, cũng bắt đầu khế ước.
Thẩm Chỉ Lan: ¥#%#@#%
Nàng thật sự không quá đề phòng Phượng Khê cướp đoạt, bởi vì Phượng Khê vừa rồi mang bộ dáng thất hồn lạc phách, dường như căn bản không chú ý tình hình bên này.
Mặc dù Thẩm Chỉ Lan trong lòng mắng Phượng Khê m/áu chó đầy đầu, nhưng nàng cảm thấy Trảm Hồn Kiếm này chắc chắn là của nàng. Bởi vì phong ấn trên thân Trảm Hồn Kiếm là do nàng cởi bỏ, cũng là nàng tiến hành ký khế ước trước, Trảm Hồn Kiếm khẳng định sẽ lựa chọn lập khế ước với nàng.
Quả nhiên, mọi chuyện diễn ra đúng như nàng dự đoán, Trảm Hồn Kiếm lựa chọn nàng. Khế ước thành công! Nàng hận không thể cất tiếng cười to! Phượng Khê, lần này ta cuối cùng cũng dẫm ngươi dưới chân!
editor: bemeobosua
Nàng để phòng Phượng Khê cướp đoạt, ngay khi khế ước thành công liền mở ra Linh Khí phòng ngự trên người, hơn nữa trong thời gian sớm nhất đã dùng thần thức thu Trảm Hồn Kiếm vào nhẫn trữ vật. Lần này chắc chắn không có sai sót nào!
Nhìn thấy đôi tay Phượng Khê vồ hụt, lại nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc trên mặt nàng, Thẩm Chỉ Lan cảm thấy vô cùng vui sướng! Cả đời nàng chưa bao giờ vui như vậy! Thậm chí vết thương trên cánh tay cũng không còn đau nữa!
Nàng hướng về phía Phượng Khê cười đắc ý:
"Phượng Khê, mặc cho ngươi có bao nhiêu âm mưu qu/ỷ kế, thanh kiếm này vẫn bị ta bắt được! Ngươi biết cái này gọi là gì không? Ngươi cái này gọi là giỏ tre múc nước công dã tràng! Mưu tính hết mức mà vẫn thất bại!"
…
Thật ra, Phượng Khê vừa rồi có cơ hội đoạt lấy Trảm Hồn Kiếm, nhưng trong thần thức lại vang lên tiếng của Mộc Kiếm:
"Chủ nhân, báo cho người một tin tốt trời ban, ta chính là Trảm Hồn Kiếm, Trảm Hồn Kiếm chính là ta! Ta trước đây giống như vị hoàng tử gặp nạn trong thoại bản vậy, bị mất trí nhớ! Nhất định là vận mệnh chỉ dẫn làm ta và người tương ngộ! Chúng ta đây là duyên phận trời định đó!"
"Chủ nhân, người cứ để cái sao chổi kia ký khế ước với ta đi! Ta sẽ làm nằm vùng cho người! Người không phải muốn biết bí mật của nàng ta sao? Ta bảo đảm sẽ điều tra rõ ràng cho người! Ta thông minh hơn Tiểu Trà Hồ nhiều!"
"Yên tâm đi! Nàng ta ký khế ước chỉ là vỏ kiếm, đến lúc đó cho dù mạnh mẽ giải trừ khế ước, cũng chỉ làm vỏ kiếm bị hao tổn, đối với ta không có ảnh hưởng gì."
"Chủ nhân, người nói ta có thông minh không? Có tinh thần quên mình vì người không? Có vĩ đại không?"
…
Phượng Khê thật không ngờ Mộc Kiếm chính là Trảm Hồn Kiếm, càng không ngờ Mộc Kiếm sẽ lựa chọn làm nằm vùng. Không những nàng không nghĩ tới, Tiểu Hắc Cầu và các linh sủng khác cũng không nghĩ tới.
Mộc tiện ngày thường rất tiện, không ngờ thời khắc mấu chốt thật sự không hề mơ hồ! Làm nằm vùng không hề dễ dàng, một khi không cẩn thận là sẽ toang! Mộc tiện thật sự đáng khen ngợi về dũng khí!
Huyết Phệ Hoàn cũng cảm thán nói:
"Tiểu Khê, ta thật không ngờ cái chày cán bột này lại là một kẻ có dũng có mưu, có nó làm nằm vùng, kế hoạch tiếp theo sẽ thuận lợi hơn nhiều!"
Phượng Khê còn lại là lo lắng nhiều hơn. Mộc Kiếm tuy có chút tiểu thông minh, nhưng cũng không nhiều, đừng có mà chưa thám thính được bí mật gì, lại tự mình tự chui đầu vào rọ!
Nàng đang suy nghĩ thì trong thần thức vang lên tiếng kêu thê lương của Mộc Kiếm: "Chủ nhân, cứu cứu ta, cứu cứu ta, cứu cứu ta..."