Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 1102

Cập nhật lúc: 2025-06-16 10:57:04
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

1102. Ngươi còn có tâm sao?!

Mộc Kiếm cảm thấy mình nhất định là đời trước đã làm chuyện gì nghiệt ngã. Bằng không tại sao luôn ở thời điểm quan trọng lại mất mặt xấu hổ?! Nó cố gắng muốn một lần nữa khống chế thân kiếm, đáng tiếc hiệu quả cực kỳ nhỏ.

Phượng Khê cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra biến cố như vậy, nàng muốn thu Mộc Kiếm vào nhẫn trữ vật nhưng lại thất bại. Phi Hồng Kiếm của Thẩm Chỉ Lan lại lập tức lao đến trước mặt, nàng đành phải phóng ra bảy thanh linh kiếm, hợp thành Thất Diệu Tru Sát Trận. Thẩm Chỉ Lan rất nhanh đã bị cuốn vào kiếm trận.

Người trong thạch thất phát ra từng trận kinh hô. Trong số những người này, chỉ có Tư Mã tông chủ trước đó nghe Doãn trưởng lão nhắc tới chuyện này, những người khác thì chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy. Bọn họ không thể tin được nhìn vào truyền ảnh bích. Phượng Khê một mình lại có thể hợp thành kiếm trận bảy người? Đây là người sao?!

Mấy vị trưởng lão trước đó nói Phượng Khê không có bản lĩnh gì, mặt nóng ran. Nếu đây mà không có bản lĩnh, thì bọn họ chính là lão phế vật rồi. Ba người Mạc Phong chủ không khỏi thẳng lưng.

Nói thật, mặc dù bọn họ đều biết những công tích vĩ đại của Phượng Khê, nhưng rốt cuộc chỉ là nghe nói, trong lòng ít nhiều cũng có chút lẩm bẩm. Tiểu nha đầu này mới bao lớn chứ! Thật sự có bản lĩnh lớn đến vậy sao?!

Đặc biệt là vừa rồi Thẩm Chỉ Lan biểu hiện dường như còn chói mắt hơn một chút, trong lòng bọn họ lại càng không chắc chắn. Giờ thì vừa thấy, Phượng Tổ chính là Phượng Tổ! Trí dũng song toàn! Có một không hai thiên hạ!

Tất trưởng lão đang ẩn mình trong bóng tối cũng không khỏi gật đầu, Phượng Tổ quả thật có chút tài năng. Ngoài ra, chiêu kích tướng của nàng cũng thành công. Sự chú ý của Thẩm Chỉ Lan hiện giờ đều dồn vào nàng, liền không còn tinh lực để lấy Trảm Hồn Kiếm. Chần chừ thêm một lát nữa là đến thời gian.

Thẩm Chỉ Lan trước đó ở trong Hạo Thiên Kính đã từng thấy Phượng Khê một mình thành trận, cho nên cũng không quá ngạc nhiên, hơn nữa nàng hiện tại quả thực đều muốn tức chế/t rồi, cũng không rảnh lo nhiều như vậy. Nàng huy động Phi Hồng Kiếm, người tùy kiếm đi, kiếm tùy người chuyển, ngược lại cũng không hề rơi vào thế yếu.

Phượng Khê nhướng mày: "Thẩm Nhát Gan, ngươi có bản lĩnh tăng trưởng đấy!"

Thẩm Chỉ Lan hừ lạnh một tiếng, không phản ứng nàng.

editor: bemeobosua

Phượng Khê phì cười một tiếng:

"Thẩm Nhát Gan, chúng ta nói chuyện về Phi Hồng Kiếm của ngươi đi! Ngươi lúc trước có phải đã dùng thủ đoạn không thể nhìn thấy ánh sáng nào đó để lừa gạt nó không?"

Thẩm Chỉ Lan tức giận nói:

"Ngươi đừng có nói hươu nói vượn ở đây, Phi Hồng Kiếm này là ta từ Kiếm Sơn Hỗn Nguyên Tông có được, chính đại quang minh!"

Phượng Khê bĩu môi:

"Ngươi cứ nói dối đi! Chỗ này có uẩn khúc hay không ngươi còn rõ hơn ai hết! Lúc trước Bách Lý Tông chủ còn vì chuyện này mà thẩm vấn ngươi đấy! Nếu không phải ngươi một khóc hai nháo ba thắt cổ, Phi Hồng Kiếm này đã bị tịch thu rồi! Phi Hồng Kiếm này đi theo ngươi coi như là xui xẻo tột cùng! Một thanh kiếm tốt đẹp, lại biến thành kiếm chổi!"

Phi Hồng Kiếm: "..."

Ta sao lại là kiếm chổi?!

"Thẩm Nhát Gan, chúng ta bàn bạc chuyện này đi! Dù sao ngươi cũng đã tặng Tiểu Tuyết Hồ cho ta rồi, ngươi tặng luôn Phi Hồng Kiếm cho ta đi!"

Thẩm Chỉ Lan tức giận đến đầu ong ong! Ta khi nào tặng Tiểu Tuyết Hồ cho ngươi? Rõ ràng là ngươi cướp đi! Ngươi hiện tại lại để mắt đến Phi Hồng Kiếm của ta? Ngươi thật sự không biết xấu hổ mà!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-1102.html.]

"Thẩm Nhát Gan, ngươi không nói lời nào thì ta coi như ngươi cam chịu! Phi Hồng Kiếm này sau này chính là của ta! Ta cứ tạm gửi ở chỗ ngươi, ngươi phải bảo quản thật tốt đó nha! Nếu có sơ suất gì, ta bảo đảm làm ngươi bồi thường đến khuynh gia bại sản!"

Thẩm Chỉ Lan tức giận đến mặt đều biến dạng!

"Phượng Khê, ngươi câm miệng cho ta!"

Phượng Khê thật sự nghe lời, quả nhiên không hé răng. Sau đó, bắt đầu dùng thần thức quyến rũ Phi Hồng Kiếm.

"Tiểu Phi Hồng, ngươi đều thấy rồi chứ? Thẩm Chỉ Lan căn bản là không dám phản bác lời của ta, điều này nói lên điều gì? Nói lên nàng chột dạ đó!"

"Ngươi nói một thanh kiếm tốt đẹp, đi theo cái sao chổi đó thì xui xẻo biết bao!"

"Hơn nữa, ngươi cũng biết nàng ta đối xử với Tiểu Tuyết Hồ như thế nào, một ngày nào đó nếu ngươi không còn dùng được, nàng ta khẳng định cũng sẽ đối xử với ngươi như vậy, nói không chừng còn trực tiếp về lò nấu lại!"

"Không nói xa xôi, cứ nói trước mắt đi! Nàng ta rõ ràng đã có ngươi, tại sao còn muốn đến lấy Trảm Hồn Kiếm? Cái này chẳng phải nói rõ là muốn từ bỏ ngươi sao?!"

"Ngươi có phải muốn nói ta cũng đến lấy Trảm Hồn Kiếm sao? Ta với nàng ta không giống nhau, ta từ trước đến nay bác ái, ngươi xem ta có nhiều linh sủng như vậy, đối với Tiểu Tuyết Hồ chẳng phải đều tốt như nhau sao?! Tình yêu của ta giống như biển rộng, cho dù cá có nhiều một chút, cũng có thể được tình yêu của ta bao bọc! Ta đối với mỗi một con đều là nghiêm túc!"

Một đám linh sủng của Phượng Khê: "..."

Ta đã bảo ngươi nói lúc đó không buồn nôn không xấu hổ sao? Ngươi không cảm thấy lời ngươi nói giống y chang tra nam sao?!

Mộc Kiếm đang nằm thẳng đơ trên mặt đất càng thêm tức tối! Ta đã như vậy rồi, ngươi còn muốn quyến rũ kiếm mới sao? Ngươi còn có tâm sao?!

Phi Hồng Kiếm vốn dĩ bị kiếm quang vàng của Mộc Kiếm đánh một cái đã có chút đầu óc choáng váng, hiện tại lại bị Phượng Khê lải nhải một hồi như vậy, chỉ cảm thấy thần thức hỗn loạn như nồi cháo!

Nó vừa phân thần, Thẩm Chỉ Lan liền gặp xui xẻo! Hơi chút trốn chậm một chút, cánh tay trái bị Phượng Khê đ.â.m trúng. Nàng không khỏi dùng thần thức quát lớn Phi Hồng Kiếm vài câu. Phi Hồng Kiếm lúc này càng thêm ngập ngừng, phân vân.

Xem ra lời Phượng Khê nói không chừng là đúng, nó hiện tại hữu dụng, chủ nhân đối xử với nó cũng không tệ, nhưng nếu tương lai nó vô dụng, nói không chừng thật sự sẽ bị ném vào lò luyện khí…

Phi Hồng Kiếm lúc này càng mất tập trung! Thẩm Chỉ Lan tức khắc vô cùng bị động, nguy hiểm trùng trùng. Nàng trong lòng có chút hối hận vì không nên xúc động mà động thủ với Phượng Khê, thắng thua chưa nói, chủ yếu là trì hoãn thời gian. Hiện giờ cưỡi hổ khó xuống, phải làm sao đây?

Lúc này, trong thạch thất, Hàn Phong chủ nói với Tư Mã tông chủ:

"Tông chủ, đệ tử tông môn nghiêm cấm lén lút ẩu đả, huống chi hai người các nàng hiện giờ còn ở trong Tàng Kiếm Các dưới lòng đất, vạn nhất có tổn hại đến Tàng Kiếm Các thì không xong. Cho nên, mau ra lệnh cho các nàng dừng tay đi!"

Tư Mã tông chủ giật mình, trước đó Hàn Phong chủ đã giúp đỡ Thẩm Chỉ Lan nói chuyện, hiện giờ lại ra mặt cản ngang một chân, xem ra lén lút có cấu kết rồi. Tuy nhiên, Thẩm Chỉ Lan trước đó vẫn luôn rèn luyện trong Hạo Thiên Kính, căn bản không có thời gian tiếp xúc với Hàn Phong chủ, hơn nửa là do Trương trưởng lão mưu tính. Cái tên Trương trưởng lão này ngày thường không lộ rõ bản sắc, thật đúng là ứng với câu nói kia, chó cắn người không sủa.

Lúc này, vài vị trưởng lão của Kiếm Các cũng sôi nổi lên tiếng, thỉnh cầu Tư Mã tông chủ ra lệnh cho Phượng Khê và Thẩm Chỉ Lan dừng tay. Tư Mã tông chủ cảm thấy mấy người này hẳn là cũng không phải để hát đệm cho Hàn Phong chủ, chỉ là xuất phát từ sự lo lắng cho Tàng Kiếm Các dưới lòng đất. Hắn đang chuẩn bị kéo dài thêm một chút thời gian thì trong Tàng Kiếm Các dưới lòng đất đột nhiên xảy ra biến cố.

Mộc Kiếm vốn dĩ vẫn nằm thẳng đơ trên mặt đất, đột nhiên giống như con thỏ mà nhảy tưng tưng! Cùng lúc đó, trong thức hải của Phượng Khê vang lên tiếng kêu thảm thiết như gi/ết heo của Mộc Kiếm:

"Chủ nhân, cứu mạng! Cứu mạng ta..."

Loading...