1082. Phượng Khê, ngươi là nghiệt đồ!
Sau khi hạ quyết tâm, Tư Mã Tông chủ liền hồi âm cho Tất trưởng lão, đại ý là: Sư bá à, con mong mỏi ngài như mong sao mong trăng, cuối cùng cũng mong được ngài trở về! Hiện giờ đang chờ ngài chủ trì đại cục đó ạ! Những chuyện khác thì không đề cập đến. Hắn không phải cố ý trêu chọc Tất trưởng lão, chỉ là vì giữ bí mật thôi. Đúng, chính là như vậy.
Bên kia, sau khi tiễn Doãn trưởng lão đi, Phượng Khê quyết định báo tin cho sư phụ ruột của mình là Tiêu Bách Đạo. Nếu không, mấy ngày nữa Trường Sinh Tông truyền tin ra, Tiêu Bách Đạo thế nào cũng tìm nàng tính sổ cho mà xem.
Lúc này, Tiêu Bách Đạo ở Huyền Thiên Tông xa xôi tận Bắc Vực đang ngồi đếm linh thạch. Từ sau khi có tiền, hắn liền có thêm cái sở thích này. Nhìn những viên linh thạch sáng lấp lánh, tâm trạng hắn đặc biệt vui vẻ. Vừa đếm vừa nghĩ đến ba đồ đệ đang ở Nam Vực. Đúng như câu nói "con đi ngàn dặm mẹ lo", hắn làm sư phụ cũng vậy thôi. Tuy ba chiếc đèn hồn của đồ đệ vẫn sáng bình thường, thậm chí còn sáng hơn một chút, nhưng trong lòng hắn vẫn vô cùng nhớ thương. May mà trong tông môn còn có ba đồ đệ, đặc biệt là nhị đồ đệ Bùi Chu không có việc gì là lại đến chỗ hắn làm trò mua vui, làm tâm trạng hắn vẫn khá tốt.
Đang nghĩ ngợi thì phù truyền tin đặc chế của hắn rung lên. Tiêu Bách Đạo vội vàng đưa thần thức vào trong, bên trong truyền đến giọng nói cười tủm tỉm của tiểu đồ đệ: "Sư phụ, con gần đây lại kiếm được không ít đồ tốt, tiểu kim khố của thầy trò chúng ta lại phình to rồi! Người gần đây thân thể vẫn tốt chứ ạ? Ba sư huynh của con cũng tốt chứ ạ? Các trưởng bối trong tông môn cũng tốt chứ ạ? Kim Mao Toan Nghê cũng tốt chứ ạ?..."
Tiêu Bách Đạo: "..."
Tiểu Khê đứa nhỏ này điểm nào cũng tốt, chỉ là quá bác ái! Nhưng không sao, dù sao hắn làm sư phụ chắc chắn là người đứng đầu trong lòng nó.
"Tất cả đều tốt, con không cần nhớ thương, con đây là từ Hạo Thiên Kính ra à? Có bị thương không? Có ai bắt nạt không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-1082.html.]
Phượng Khê trong lòng ấm áp, tuy nói thầy trò họ kết duyên đều dựa vào năng lực của đồng tiền, nhưng sau khi bái sư, sư phụ đối với nàng thực sự không có gì để nói. "Sư phụ, chỉ có đồ đệ của người đi bắt nạt người khác thôi, người khác nào dám bắt nạt con chứ! Có một số việc truyền tin không tiện nói lắm, đợi con xử lý xong chuyện Trường Sinh Tông, qua một thời gian nữa con sẽ về Bắc Vực, đến lúc đó con sẽ kể chi tiết cho người nghe. Aizz! Sư phụ à, con còn nhỏ tuổi đã phải gánh vác trọng trách của Trường Sinh Tông, con mệt mỏi quá à!"
Nếu đổi thành người khác, khẳng định sẽ cảm thấy Phượng Khê đang "Versailles" (khoe khoang một cách khiêm tốn). Nhưng Tiêu Bách Đạo nghe vào tai, lại chỉ có đau lòng. Bởi vì hắn cảm thấy đồ đệ bảo bối đang dùng lời lẽ đùa giỡn để than thở với hắn! Đều là hắn làm sư phụ vô năng, mới khiến đồ đệ còn nhỏ tuổi đã phải gánh chịu nhiều như vậy!
Hắn tự trách nói: "Tiểu Khê, đều do sư phụ không tốt, là sư phụ xin lỗi con! Con nếu cảm thấy mệt thì đừng quản nhiều như vậy, đừng nói trời sập không xuống, dù có sập xuống thì còn có những bộ xương già như chúng ta đây, không đến lượt một tiểu cô nương như con đâu. Sư phụ đây sẽ phát tin tức cho Tư Mã Thanh Hoằng, bảo hắn phái người đưa con về!"
Phượng Khê: "..."
Không ổn! Versailles quen tay! Làm cho thần kinh nhỏ bé yếu ớt của sư phụ suy sụp rồi! Nàng vội vàng truyền tin cho Tiêu Bách Đạo: "Sư phụ, con vừa rồi nói đùa thôi! Người đừng làm thật nha! Con truyền tin cho người chủ yếu là muốn bẩm báo một tiếng, ở trên bốn vị thái thượng trưởng lão của Trường Sinh Tông còn có một vị hộ phái trưởng lão họ Doãn. Ông ấy bối phận còn cao hơn Tư Mã Tông chủ một đời. Ông ấy nhất quyết muốn nhận con làm đồ đệ, con thấy ông ấy đáng thương nên đồng ý..."
Tiêu Bách Đạo: "..."
Cái gì tự trách, cái gì áy náy toàn bộ vứt cho chó ăn!
Nghiệt đồ! 24 sư phụ còn chưa đủ sao?! Con lại còn nhận thêm một sư phụ nữa! Ngay cả hoàng đế thế tục cũng không hoa tâm bằng con đâu!