Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 1042

Cập nhật lúc: 2025-06-16 10:22:22
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

1042. Rơi Vào Nồi Phúc Lộc

Thực Mộng Mô bị đánh đến không còn sức phản kháng. Đến thì ngon ơ, về thì không được! Quả nhiên đúng với câu nói "người ch/ết vì tiền, chim ch/ết vì ăn". Nó vì một miếng ăn mà đánh đổi tự do!

Khi nó đang hối hận không thôi, Mộc Kiếm nói với nó: “Chủ nhân có thể coi trọng ngươi là phúc tổ tông nhà ngươi đấy! Ngươi lại còn không vui? Thật là không biết tốt xấu! Cái khác không nói, Trường Sinh Tông nhiều người như vậy, dù họ mỗi ngày có một nửa số người nằm mơ, cũng đủ khiến ngươi no căng mà ch/ết! Chẳng phải tốt hơn việc ngươi cứ chịu đói ở đây sao?!”

Thực Mộng Mô nghĩ lại, quả đúng là như vậy. Nếu đi theo nha đầu thối này, nó về sau mỗi ngày đều có thể ăn no! Nghĩ vậy thì việc bị nàng ký khế ước dường như cũng không phải không thể chấp nhận. Hơn nữa, Đăng Vân Thụ và mấy con kia đều bị ký khế ước rồi, nó cũng không thể không hòa nhập, phải không?!

Rất nhanh, Thực Mộng Mô đã thành công thuyết phục chính mình. Sau khi nhận được thú hạch do Phượng Khê ban thưởng, nó thậm chí còn cảm thấy trước đây mình có chút không thức thời. Còn về chuyện Hỏa Tủy Vạn Năm bắt nó bồi thường, đương nhiên nó sẽ không đồng ý. Ban đầu nó không thèm để ý đến Hỏa Tủy Vạn Năm, nhưng sau khi bị hỏi phiền quá, nó giận dữ nói: “Thập Phương Huyết Thần Thạch là ngươi ăn, đâu phải ta ăn, dựa vào đâu mà bắt ta bồi thường? Chọc ta nóng giận, ta còn cho ngươi chui xuống lòng đất, chui vào địa lão thiên hoang!”

Hỏa Tủy Vạn Năm tức đến nỗi muốn phân bào! Nhưng lại không làm gì được Thực Mộng Mô, chỉ có thể thầm ghi hận trong lòng. Hỏa Tủy báo thù, mười năm chưa muộn! Ngươi cứ chờ đấy!

Lúc này, Phượng Khê hỏi Thực Mộng Mô: “Đông Vực ngoài ngươi ra, còn có phân thân trong gương nào khác không?”

Thực Mộng Mô lắc đầu: “Không có, phàm là còn có một con, ta cũng đâu đến nỗi mỗi ngày chịu đói.”

Phượng Khê tuy đã sớm đoán được, nhưng nghe câu trả lời của Thực Mộng Mô vẫn thấy lòng chợt lạnh. Các Cự Thú nói tổng cộng có sáu phân thân trong gương, nhưng giờ chỉ tìm thấy năm, con còn lại ở đâu?

Phượng Khê hỏi: “Hạo Thiên Kính tổng cộng chỉ có bốn vực Xuân Hạ Thu Đông sao? Còn có vực nào khác không?”

Các Cự Thú lắc lắc đầu to nói: “Chúng ta biết chỉ có bốn, nhưng bản thể rất xảo quyệt, cũng không chừng còn có vực ẩn giấu, chỉ là chúng ta không biết mà thôi.”

Đăng Vân Thụ phụ họa nói: “Đúng vậy, nó làm việc thích chừa lại một tay, hơn nữa cũng đề phòng chúng ta, nên tin tức chúng ta biết rất hạn chế.”

Phượng Khê nghĩ nghĩ nói: “Nếu chỉ có năm các ngươi, liệu có cách nào ép nó ra không?”

Hỏa Tủy Vạn Năm thở ngắn than dài nói: “Chỉ có sáu phân thân trong gương của chúng ta tụ họp đủ mới có cơ hội tranh đoạt quyền kiểm soát Hạo Thiên Kính, bức bách bản thể hiện thân, nếu không thì căn bản không có cửa!”

Lúc này, Mộc Kiếm hừ lạnh một tiếng: “Không thử sao biết không được?! Ta khinh thường loại người các ngươi, chưa làm gì đã rút lui có trật tự! Không nói xa, cứ nói đến chủ nhân của chúng ta đi! Ngày trước đan điền nàng nát bét, mọi người còn nói nàng đời này không thể tu luyện, kết quả thì sao? Nàng không những có thể tu luyện, hơn nữa bất kể là công pháp Nhân tộc, Ma tộc hay Yếm tộc đều có thể luyện! Còn có ta, trước đây ta vỡ nát như vậy, đổi lại là các ngươi đã sớm buông xuôi, còn ta thì không như thế! Ta lấy chủ nhân làm tấm gương, lấy tinh thần kiên cường thoát khỏi khốn cảnh, đạt được tân sinh, hào quang vạn trượng, chiếu rọi đại địa...”

Phượng Khê cảm thấy lời Mộc Kiếm nói cũng không phải không có lý, thế là, nói với các Cự Thú: “Vậy thử xem đi, dù thất bại cũng chẳng mất gì.”

Nghe nàng nói vậy, các Cự Thú đành phải làm theo, cứ như ngựa c/hết còn hơn không chữa bệnh! Năm con tạo thành một vòng, sau đó bắt đầu kết ấn. Các ấn pháp của chúng rất phức tạp, hơn nữa cực kỳ tiêu hao linh lực. Phượng Khê liền mở Tụ Linh Trận xung quanh, bổ sung linh lực cho chúng.

Bận rộn nửa canh giờ, các Cự Thú mệt lả nằm liệt trên mặt đất. Chẳng có chuyện gì xảy ra. Hiển nhiên, thất bại.

Cự Thú lầm bầm nói: “Thế nào? Ta đã bảo không được mà?! Điều này giống như một con chim, nếu không có cánh thì dù thịt có nhiều đến mấy cũng không thể bay lên được!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-1042.html.]

Mộc Kiếm không phục nói: “Ai nói không có cánh thì không bay được? Biết đâu nó biết ngự kiếm thì sao!”

Cự Thú: “Chim nhà ngươi biết ngự kiếm à? Đồ tinh quái! Đồ khúc gỗ! Chỉ có ngươi nói nhiều, thấy ngươi mà không thấy người khác phiền sao!”

“Ta dù là khúc gỗ cũng hơn ngươi cái khúc cây! Ngươi còn học '5 Năm Khoa Cử, 3 Năm Thi Thử' à? Ngươi có cái đầu óc đó không? Ngươi dù có học nữa cũng là 200 cộng 50, 300 trừ 50!”

Cự Thú ban đầu không phản ứng kịp, bẻ móng vuốt tính toán, ơ? Chẳng phải nó đang mắng mình là 250 (đồ ngốc) sao?! Cự Thú lúc này không chịu, lập tức cãi nhau với Mộc Kiếm.

Phượng Khê vốn dĩ tâm trạng chẳng ra sao, giờ bị chúng ồn ào đến ù tai, lập tức giận dữ nói: “Tất cả im miệng cho ta!”

Hai con lập tức im như thóc.

Lúc này, Quân Văn từ khi ngộ đạo đến giờ vẫn không nói chuyện, lạnh lùng nói: “Tiểu sư muội, ta lại có một ý tưởng, chi bằng muội giả mạo phân thân trong gương còn thiếu kia đi!”

Phượng Khê: “...”

Ngũ sư huynh, ngươi đây là ngộ đạo đến hỏng cả đầu óc rồi sao? Tuy nói ta quả thực rất giỏi ngụy trang, nhưng ngươi bảo ta giả mạo phân thân trong gương, có phải hơi quá đề cao ta rồi không? Ta ngay cả phân thân trong gương cuối cùng là gì cũng không biết, làm sao mà giả mạo đây?

Các Cự Thú cũng cảm thấy Quân Văn có ý tưởng kỳ quặc.

Chỉ có Mộc Kiếm là vô cùng tán thành đề nghị của Quân Văn, chủ yếu là nó muốn làm trái ngược với các Cự Thú. “Chủ nhân, ta thấy đề nghị này không tồi. Ngài là chủ của song lục, có câu nói thế nào nhỉ, cái gì phổ thiên, cái gì vương thổ ấy, dù sao thì đồ vật ở Cửu U Đại Lục này đều là của người, mọi người đều là người, người chính là tất cả, người đương nhiên có thể giả mạo phân thân trong gương...”

Phượng Khê biết Mộc Kiếm muốn nói là “Dưới bầu trời này, đất nào mà không phải là đất của Thiên tử”, nhưng lời này không khỏi quá gượng ép. Nàng đang định nói chuyện thì thấy thân kiếm của Mộc Kiếm phát ra ánh sáng vàng chói lọi, lơ lửng giữa không trung. Chói mắt vô cùng!

Đây, đây, đây là ngộ đạo? Một thanh kiếm mà còn có thể ngộ đạo? Quan trọng là ngươi ngộ đạo cái gì cơ chứ? Khi nàng còn đang ngây người, Tiểu Chim Béo và những con khác đã bắt đầu ké duyên tu luyện!

Thực Mộng Mô trong lòng vui sướng vô cùng! Vốn tưởng rằng nhảy vào hố lửa, không ngờ lại rơi vào nồi phúc lộc!

Quân Văn nói với Phượng Khê: “Tiểu sư muội, để ta hộ pháp, muội cũng đi theo cùng tu luyện đi!”

Phượng Khê lắc đầu: “Ngũ sư huynh, vẫn là muội hộ pháp đi! Huynh nhân cơ hội này củng cố tu vi một chút, tránh cho cảnh giới không ổn.”

Quân Văn không lay chuyển được nàng, đành phải lại lần nữa khoanh chân tọa thiền. Phượng Khê thầm nghĩ, sao một hai đứa đều ngộ đạo mà ta lại không ngộ đạo nhỉ? Hay là ta thử nghĩ về những thứ liên quan đến lực lượng thời không xem sao?

Ô? Đúng rồi, trước đây khi ta tiến vào Hạo Thiên Kính đã bị kéo đi kéo lại rất nhiều lần, sau này còn tiến vào trong trạm kiểm soát tuần hoàn, lẽ nào có liên quan đến lực lượng thời gian? Nếu nói như vậy, đề nghị của Ngũ sư huynh trước đó không chừng thật sự khả thi!

Chẳng qua nàng không phải giả mạo phân thân trong gương còn thiếu, mà là dùng lực lượng thời không bổ sung vào, có lẽ có thể giúp các Cự Thú bức bách khí linh bản thể của Hạo Thiên Kính ra ngoài! Bản thể này có thể nghĩ ra việc chia Hạo Thiên Kính thành bốn khu vực, lại còn có thể tạo ra sáu phân thân trong gương, có thể thấy nó vô cùng bất phàm. Nàng quả thật có chút mong chờ!

Loading...