Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 1041
Cập nhật lúc: 2025-06-16 10:22:20
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1041. Thực Mộng Mô
Sợi khói nhẹ cuối cùng biến thành một con yêu thú hình thù kỳ dị, có vòi voi, mắt tê giác, đuôi trâu, chân hổ. Heo Vàng đang ké duyên ngộ đạo của Quân Văn lập tức trợn tròn mắt heo: “Hoá ra là Thực Mộng Mô! Thứ này ta chưa ăn bao giờ! Hay là để ta gặm một miếng xem thật giả đã!”
Phượng Khê: “... Ngươi cứ lo ké duyên cho tốt! Cả ngày đến tối chỉ biết ăn! Có phải thứ gì chưa ăn qua ngươi đều muốn ăn không? Phân ăn được không?”
Heo Vàng: “...”
Chủ nhân, nếu người nói như vậy, người sẽ mất ta đấy, người có biết không?!
Lúc này, con Thực Mộng Mô kia đang lén lút nhìn về phía Phượng Khê. Phượng Khê lập tức nở một nụ cười cực kỳ thân thiện, nói với nó: “Tiểu Đông, ngươi đừng câu nệ, cứ coi đây như nhà của mình!”
Thực Mộng Mô: “...”
Không phải, ngươi có nhầm không? Nơi này vốn dĩ là nhà ta, ngươi mới là kẻ ngoài, được chứ?!
Tuy nhiên, lúc này nó đang nóng lòng ké duyên ngộ đạo của Quân Văn, cũng lười chấp nhặt. Thấy Phượng Khê dường như không có ý bất lợi với mình, nó liền chọn một vị trí ở cạnh bên để tu luyện. Dù Phượng Khê có gây khó dễ, nó cũng có thể kịp thời bỏ chạy.
Phượng Khê dùng thần thức hỏi Heo Vàng: “Thứ này có điểm yếu gì không?”
Heo Vàng thầm nghĩ, ngươi có phải quên rồi không, vừa nãy còn muốn ta ăn phân? Giờ lại chạy đến hỏi ta, ngươi nghĩ ta sẽ trả lời ngươi sao?!
Đúng lúc nó định trả lời qua loa cho xong, Phượng Khê nói: “Nếu ngươi trả lời tốt, ta thưởng ngươi một viên thú hạch màu tím.”
Heo Vàng lập tức sốt sắng nói: “Tuy ta không rõ nó có điểm yếu gì, nhưng ta biết thứ chó ch/ết này thích ăn mộng cảnh của người khác, đặc biệt là ác mộng. Nó vẫn luôn nằm lì trong Đông Vực, chắc là vẫn luôn đói bụng. Bất kể là người hay thú, một khi đói bụng, sức hấp dẫn của thức ăn đối với nó chắc chắn rất lớn! Cứ lấy ta mà nói, trước mặt đều là thức ăn của ta, ta chỉ có thể dựa vào sự tự chủ mạnh mẽ để kiềm chế bản thân...”
Phượng Khê tự động lọc bỏ những lời vô nghĩa sau đó, nói với Heo Vàng: “Chờ ngươi tu luyện xong, ta sẽ cho ngươi thú hạch.”
Heo Vàng lập tức vui ra mặt, hí hửng tiếp tục tu luyện. Phượng Khê thì bắt đầu cân nhắc cách lừa dối Thực Mộng Mô…
Một canh giờ trôi qua, vầng sáng trắng trên người Quân Văn dần tan biến, các linh sủng ké duyên cũng lần lượt kết thúc tu luyện. Mộc Kiếm dùng thần thức hớn hở nói với Phượng Khê:
“Chủ nhân, ta đang nhìn chằm chằm vào thứ chó ch/ết đó đây, chỉ cần người ra lệnh một tiếng, ta sẽ chọc cho nó một cú lạnh thấu tim!”
Phượng Khê tỏ thái độ hoài nghi về điều này. Không phải nàng coi thường Mộc Kiếm, mà thật sự là nó đáng tin cậy quá ít! Ngự kiếm nhà ai mà còn phải thắt dây an toàn? Nàng thì phải thắt đấy! Không thắt là sẽ bị văng ra thành thịt băm mất!
Lúc này, Thực Mộng Mô cũng kết thúc tu luyện, có vẻ như muốn ăn sạch rồi chuồn thẳng. Phượng Khê cười tủm tỉm nói: “Tiểu Đông, chờ một chút! Ta nghe nói ngươi thích ăn mộng cảnh của người khác?”
Thực Mộng Mô chẳng muốn nghe Phượng Khê nói dài dòng, nhưng hai chữ “mộng cảnh” đã thành công thu hút nó. Nó trợn đôi mắt trâu nhìn về phía Phượng Khê, dùng giọng khàn khàn như la nói: “Đúng thì sao?”
Phượng Khê chậc chậc hai tiếng: “Đông Vực này hình như cũng chẳng có sinh vật sống nào khác, ngươi chẳng phải vẫn luôn đói bụng sao? Đáng thương quá!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-1041.html.]
Thực Mộng Mô hừ lạnh một tiếng: “Liên quan gì đến ngươi đâu?!”
Nó vốn định nói “liên quan ngươi cái rắm”, nhưng nhìn thấy mấy đứa Cự Thú đều đang nhìn chằm chằm mình như hổ rình mồi, lời nói đến miệng lại nuốt trở vào.
Phượng Khê thở dài:
“Theo lý mà nói, ngươi với ta thật sự không liên quan gì. Nhưng ta có một đội quân Hải Xà bị ác mộng hành hạ triền miên. Chúng vốn sống trong Trăng Non Chi Hải ở Ma Giới, từ khi theo ta thì chỉ có thể nằm trong túi ma thú. Lâu ngày cảm xúc không tốt lắm, thường xuyên gặp ác mộng. Ta đã thử rất nhiều cách mà không giải quyết được. Hôm nay gặp được ngươi, lại làm ta có một cách vẹn cả đôi đường. Ngươi thích ăn mộng cảnh của người khác, đội quân Hải Xà thì bị ác mộng giày vò, chi bằng ngươi cứ ăn hết ác mộng của chúng đi! Ngươi thấy thế nào?”
Đội quân Hải Xà trong túi ma thú: “...”
Chúng ta sao lại không biết mình thường xuyên gặp ác mộng? Thường xuyên bị đói đến ngủ không được thì đúng là thật! Cũng may trước đó ở trong sông tối đã tích trữ không ít lương thực, mấy ngày nay cuối cùng không cần chịu đói!
Thực Mộng Mô nửa tin nửa ngờ lời Phượng Khê nói, nhưng ác mộng có sức hấp dẫn quá lớn đối với nó! Giống như Heo Vàng đã nói, đối với một kẻ đói khát, thức ăn, đặc biệt là mỹ thực, có sức hấp dẫn quá lớn! Thậm chí có thể khiến người ta phát điên! Lúc này, Thực Mộng Mô đang ở trạng thái đó. Tuy nhiên, trong lòng nó vẫn còn vài phần lý trí, nên đang do dự.
Ánh mắt Phượng Khê hơi lóe lên: “Ngươi có phải lo lắng khi ngươi ăn mộng cảnh của đội quân Hải Xà, ta hoặc thủ hạ của ta sẽ đánh lén ngươi không? Ngươi yên tâm, ta đây từ trước đến nay nói lời giữ lời, chưa bao giờ lừa gạt người! Nếu ngươi không yên tâm, ta có thể phát lời thề độc! Trời xanh tại thượng, ta Phượng Khê tại đây thề, nếu ta hoặc thủ hạ của ta đánh lén Thực Mộng Mô khi nó đang dùng bữa mộng cảnh, hãy khiến đan điền của ta vỡ vụn, mỗi ngày đều bị sét đánh!”
editor: bemeobosua
Thực Mộng Mô đâu biết vị trước mặt này coi lời thề độc như cơm ăn, nó lập tức tin là thật.
“Ngươi thả đội quân Hải Xà ra đi, ta sẽ giúp chúng ăn hết ác mộng.”
Phượng Khê gật đầu, lập tức bắt đầu thả đội quân Hải Xà. Không phải thả từng con một, mà là toàn bộ đều được thả ra. Thực Mộng Mô vốn tưởng Phượng Khê nói đội quân Hải Xà có chút ít thôi, giờ vừa thấy lại có thật nhiều như vậy! Nó lập tức vô cùng kinh ngạc.
Phượng Khê muốn chính là kết quả này! Nàng lập tức dùng viên gạch lớn vẽ đầy hình rùa rụt đầu ném về phía nó! Các linh sủng khác cũng thi triển bản lĩnh bao vây nó! Ngay cả những con Hải Xà được thả ra cũng tham gia vào cuộc chiến! Tuy nói đất liền không phải là khu vực chúng am hiểu, nhưng bò lồm cồm cũng vẫn được!
Đồ chó ch/ết, còn muốn ăn ác mộng của chúng ta ư? Sau này chúng ta chính là ác mộng của ngươi!
Thực Mộng Mô đầu tiên bị viên gạch lớn đập choáng váng đầu óc, ngay sau đó liền đón nhận một trận vây đánh như bão tố! Nó thậm chí không có cơ hội biến thân thành khói nhẹ, càng đừng nói đến việc bỏ chạy!
Cự Thú lớn tiếng hô: “Phượng Tổ, người mau ký khế ước với nó!”
Phượng Khê thầm nghĩ, tên ngốc to con này lại càng ngày càng tinh ranh! Quả nhiên sách không đọc uổng phí mà!
Thực ra không cần Cự Thú nói, Phượng Khê cũng đã tính toán ký khế ước rồi. Dù sao thì làm tất cả những điều này, mục đích cuối cùng đều là khế ước Thực Mộng Mô. Phượng Khê rất nhanh đã thành công khế ước Thực Mộng Mô.
Thực Mộng Mô đương nhiên không cam lòng, thế nên, ngoài cơ thể ra, thần thức cũng chịu sự vây đánh. Bốn đứa Cự Thú ở đây là hăng hái nhất! Hỏa Tủy Vạn Năm vừa đánh vừa la ó: “Đều tại ngươi, hại ta tổn thất hai nghìn vạn! Bồi thường! Mau bồi thường!”
Phượng Khê: “...”
Ta rõ ràng chỉ lấy ngươi một nghìn vạn thôi mà?! Hoá ra ngươi đây còn làm trung gian kiếm chênh lệch giá!