Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 1040

Cập nhật lúc: 2025-06-16 10:22:17
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

1040. Giấc mộng rọi sáng hiện thực

Hỏa Tủy Vạn Năm cảm thấy việc này thật khó giải quyết. Nếu phân thân ở Kính Trung Cảnh Đông Vực đã quyết không chịu xuất hiện, e rằng mọi lời đe dọa hay dụ dỗ đều vô ích. Vậy làm sao mà tìm ra nó đây? Tìm ở đâu cơ chứ? Đông Vực rộng lớn như vậy, đối phương chỉ cần trốn vào một cái hang chuột bất kỳ là chúng nó chẳng thể nào tìm thấy được! Hơn nữa, thời gian có hạn, không thể nào cứ mãi tìm kiếm ở đây. Không chỉ Hỏa Tủy nghĩ vậy, mà các Cự Thú, thậm chí cả Quân Văn cũng đồng ý.

Đúng lúc này, một ý tưởng tuyệt vời lóe lên! Mộc Kiếm cảm thấy mình đã bỏ lỡ nhiều cơ hội tỏa sáng trong thời gian qua khi để Phân Lừa Đen và những kẻ khác chiếm hết spotlight. Giờ nó đã trở lại, nhất định phải giành lại tất cả những gì thuộc về mình! Nó lập tức bắt đầu hiến kế cho Phượng Khê.

“Chủ nhân, người còn nhớ khi ở Thu Vực, người đã sai đại quân Hải Xà đóng gói hết thảy hải sản, nhờ đó mới ép được Nguyệt Linh Ô Tham xuất hiện không? Theo ta thấy, chi bằng người cứ tùy cơ ứng biến, gom hết đá ở Đông Vực này vào nhẫn trữ vật đi! Biết đâu con rùa đen rụt đầu kia sẽ phải lộ diện!”

Phượng Khê: “...”

Gom hết đá ở Đông Vực này vào nhẫn trữ vật ư? Chưa kể ta có đủ nhẫn trữ vật không, quan trọng là ta có thời gian để làm chuyện đó sao?! Hơn nữa, việc Đông Vực có đá hay không có ảnh hưởng gì đến phân thân trong gương đâu? Biết đâu nó còn ước có người giúp dọn dẹp vệ sinh nữa là!

Mộc Kiếm thấy đề xuất của mình bị từ chối nhưng không nản chí, mà lại bắt đầu tâng bốc:

“Chủ nhân, tuy người vẫn chưa nghĩ ra cách hóa giải, nhưng ta tin với trí thông minh tuyệt đỉnh của người thì chuyện này không đáng gì cả! Phân thân trong gương Đông Vực sớm muộn cũng sẽ bị người bắt được! Hay là người cứ dùng lời lẽ lừa dối nó đi! Đến cả lão tổ đời thứ hai của Trường Sinh Tông còn bị người lừa thành sư phụ, thì một phân thân trong gương bé tí này có là gì...”

Lời của Mộc Kiếm quả thực đã gợi ý cho Phượng Khê. Để dụ phân thân trong gương Đông Vực ra ngoài thì đơn giản chỉ là vừa đe dọa vừa dụ dỗ, vậy thì thử dùng "đại pháp lừa dối" xem sao. Nàng ngẫm nghĩ một lát, sau đó mở ra Hào Quang Thánh Nhân.

Khụ khụ, "đại pháp lừa dối" tuy hay, nhưng cũng cần có ngoại lực hỗ trợ. Nàng cất giọng trong trẻo: “Phân thân trong gương Đông Vực, ta có vài lời từ tận đáy lòng muốn nói với ngươi. Đương nhiên, nếu ngươi nhát như chuột, không dám nghe thì cứ bịt kín ngũ giác của mình lại.”

Trong thần thức vang lên tiếng Mộc Kiếm xu nịnh: “Chủ nhân, vẫn phải là người! Người dùng phép khích tướng này một cái, dù nó không muốn nghe thì vì thể diện cũng phải nghe thôi!”

Phượng Khê không để ý đến nó, tiếp tục nói:

“Ta tạm gọi ngươi là Tiểu Đông nhé! Tiểu Đông à, tuy chúng ta chỉ mới giao đấu lần này, nhưng ta có thể thấy ngươi là một phân thân trong gương có tư tưởng. Không những có tư tưởng mà còn rất có năng lực! Ta vẫn luôn không hiểu tại sao ngươi có thể dò xét được dục vọng sâu thẳm trong lòng mỗi người, bản lĩnh này quả thực có chút nghịch thiên! Không chỉ thế, ngươi còn có thể dựa vào đó mà dệt nên những ảo cảnh tương ứng, khiến người ta lún sâu vào đó, sao mà lợi hại thế chứ?!”

Phượng Khê vừa nói đến đây, trong thần thức lại vang lên tiếng Mộc Kiếm: “Chủ nhân, người đang ra sức khen nó, thực chất là đang thả mồi nhử. Chờ đến khi con ngốc này cắn câu, người nên thu lưới thôi! Cao siêu, quả thật cao siêu!”

Phượng Khê không thể nhịn được nữa, dùng thần thức nói: “Cút!”

Mộc Kiếm: “Vâng ạ!”

Nói xong, nó liền "cút". Khó mà tin được, một thanh kiếm như nó lại có thể "cút" một cách mượt mà đến thế.

Phượng Khê: “...”

Thanh Mộc Kiếm này thật sự ngày càng trơ trẽn!

Phượng Khê tiếp tục lừa dối phân thân trong gương Đông Vực:

“Tuy nhiên, ta đã ở đây lâu như vậy mà không thấy bất kỳ sinh vật sống nào, ngày thường dù ngươi muốn dệt ảo cảnh cho người ta cũng không có đất dụng võ! Nếu ở thế giới bên ngoài, năng lực như ngươi không nói là đại sát tứ phương thì cũng không kém là bao. Giờ đây lại chỉ có thể rúc ở cái nơi chim không thèm ỉa này mà nhìn, thật là quá đáng tiếc...”

Phượng Khê nói năng hùng hồn, nhưng xung quanh vẫn không có động tĩnh gì. Hỏa Tủy Vạn Năm dùng thần thức nói với Đăng Vân Thụ: “Ta thấy nàng ta chắc là phí lời thôi! Kẻ khốn kiếp đó lại không ngốc, sao có thể bị nàng ta ba hoa vài câu mà lừa được?!”

Đăng Vân Thụ cũng cảm thấy hy vọng mong manh. Nhưng trong thời gian ngắn cũng không nghĩ ra được cách hay nào, chỉ có thể tiếp tục nghe Phượng Khê ba hoa.

“Ta nói này, Tiểu Đông à, tuy ta không có bản lĩnh dệt ảo cảnh, nhưng ta ở Yếm Tộc cũng học được một chút thuật pháp dệt mộng cảnh. Đương nhiên, ta chắc chắn không thể sánh bằng ngươi, chỉ là biết chút ít.

Sư phụ truyền thụ thuật pháp dệt mộng cảnh cho ta từng nói rằng, muốn dệt nên một mộng cảnh hoàn hảo, điều quan trọng nhất là phải có kinh nghiệm sống. Chỉ có như vậy, mộng cảnh dệt ra mới càng chân thật.

Nói đến đây, ta nói một câu có lẽ ngươi không thích nghe lắm, đó là ngươi tiếp xúc với quá ít người, ngươi căn bản không có kinh nghiệm sống! Cho nên, ta và Ngũ sư huynh của ta đều có thể nhìn thấu ảo cảnh của ngươi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-1040.html.]

Ảo cảnh của ngươi chỉ hữu dụng đối với bốn cái phân thân trong gương khác thôi. Ngươi muốn đạt đến trình độ đăng phong tạo cực thì ở đây bế quan tự chế là không được, ngươi phải đi ra ngoài để kiến thức thế giới phồn hoa bên ngoài, kiến thức đủ loại nhân tính mới được.

Hiện tại có một cơ hội đặt ngay trước mặt ngươi, ngươi hợp tác với ta, ta sẽ đưa ngươi trải nghiệm nhân gian ấm lạnh! Ta sẽ đưa ngươi duyệt khắp thế gian phồn hoa! Ta sẽ đưa ngươi đạp biến núi sông, lên trời xuống biển, không uổng phí cuộc đời này...”

Các linh sủng của Phượng Khê: “...”

Mỗi lần người lừa dối chúng ta đều dùng những lời này! Người không thấy xấu hổ sao? Người không thể đổi lời khác sao?

Phượng Khê chẳng hề cảm thấy xấu hổ đâu, nàng chẳng bận tâm có phải là cùng một kiểu lời lẽ hay không, miễn là dùng được là ổn rồi! Tiếc thay, nàng nói đến khô cả cổ họng mà vẫn chẳng có động tĩnh gì.

Khi Phượng Khê đang có chút nản lòng, Quân Văn đột nhiên nói: “Tiểu sư muội, ta hình như sắp đột phá!”

Nói xong, hắn liền khoanh chân tọa thiền. Phượng Khê vừa mừng vừa sợ, cũng chẳng còn tâm trí mà lừa dối phân thân trong gương Đông Vực nữa. Dù sao thì lời cần nói cũng đã nói rồi, nó không ra thì cũng chịu. Nàng quyết định trước tiên hộ pháp cho Ngũ sư huynh, chờ hắn đột phá xong rồi tính kế khác.

Phượng Khê suy đoán Quân Văn sở dĩ đột phá có thể liên quan đến việc hắn khám phá ảo cảnh trước đó, đây cũng là lý do nàng không can thiệp lúc ấy. Khám phá ảo cảnh có thể cô đọng thần thức, rất có lợi cho tu vi. Phượng Khê tập trung tinh thần hộ pháp cho Quân Văn, sợ phân thân trong gương Đông Vực chơi xấu.

Nàng bố trí vài bộ trận pháp xung quanh Quân Văn, còn bắt Mộc Kiếm đánh thức Hoang Dã Mê Tung Thố. Nếu phân thân trong gương Đông Vực chơi xấu, nàng sẽ dùng Hoang Dã Mê Tung Thố để đối phó nó.

Đọc tâm đối đầu với ảo cảnh, xem rốt cuộc ai lợi hại hơn! Trước đây nàng không sử dụng vì lo lắng tu vi của phân thân trong gương Đông Vực quá mạnh, việc Hoang Dã Mê Tung Thố đọc tâm có thể gây phản phệ. Ngoài ra, thứ qu/ỷ quái đó vẫn luôn không xuất hiện, nên thuật đọc tâm của Hoang Dã Mê Tung Thố cũng chưa chắc hữu hiệu. Nhưng giờ đây, vì liên quan đến Quân Văn, đương nhiên phải chuẩn bị chu đáo để đề phòng vạn nhất.

Quá trình đột phá của Quân Văn diễn ra rất thuận lợi, dù sao Phượng Khê đã bố trí các trận pháp tụ tập linh lực cao cấp xung quanh hắn. Đừng nói hắn chỉ là Nguyên Anh thăng cấp, ngay cả Hóa Thần cũng đủ dùng! Một canh giờ sau, Quân Văn kết thúc tọa thiền, tu vi của hắn cũng từ Nguyên Anh tầng sáu biến thành Nguyên Anh tầng bảy.

Trên mặt hắn không có nhiều vẻ vui mừng. Trước kia mỗi lần đột phá là tăng vài tầng, hôm nay lại chỉ có một tầng! Thật sự là quá chẳng ra gì! Tiểu sư muội người ta không biết chừng nào đó sẽ trực tiếp biến thành Hóa Thần trung kỳ, đến lúc đó hắn còn ở Nguyên Anh kỳ mà tung tăng thì mất mặt biết bao! Haizz! Vẫn là mình trong ảo cảnh oai phong hơn! Ai nghe được "Quân Tử Nhất Kiếm" của hắn mà không giơ ngón cái lên cơ chứ?! Đâu như bây giờ, đột phá chậm như rùa bò!

editor: bemeobosua

Hắn ngẩn ngơ một lúc, đột nhiên lắc đầu bật cười. Ảo cảnh dù sao cũng là giả, sao hắn có thể chìm đắm vào biểu hiện giả dối chứ?! Thay vì đắm chìm trong hư ảo, chi bằng thực tế mà tu luyện chăm chỉ! Cho dù chỉ tiến bộ một chút, đó cũng là thật sự...

Phượng Khê thấy Quân Văn kết thúc đột phá, đang định thu hồi các trận bàn thì lại thấy ánh sáng lấp lánh trên người Quân Văn.

Phượng Khê: “...”

Ngũ sư huynh, đây là sắp ngộ đạo sao? Không phải vừa mới đột phá xong à? Sao lại ngộ đạo nữa? Quả nhiên... Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc mà! Không phục không được! Nàng đành phải tiếp tục hộ pháp cho Quân Văn.

Bốn đứa Hỏa Tủy Vạn Năm trong lòng lúc này ghen tị không thôi! Nếu là nha đầu Phượng Khê này ngộ đạo, chúng nó còn dễ chịu hơn, dù sao nha đầu ch/ết tiệt kia quả thật thông minh. Nhưng cái tên Quân Văn kia hình như cũng chẳng thông minh hơn chúng nó là bao, sao hắn lại ngộ đạo chứ? Chắc chắn là mèo mù vớ được chuột ch/ết! Hoặc là Thiên Đạo ngủ gật!

Chúng nó đang ghen tị thì Mộc Kiếm nói với Phượng Khê:

“Chủ nhân, mau, mau thả ta ra ngoài, ta muốn mượn cơ hội hắn ngộ đạo mà tu luyện!”

Tiểu Chim Béo và mấy con khác cũng nhao nhao muốn ra ngoài ké cơ hội ngộ đạo. Phượng Khê lập tức thả tất cả chúng ra. Chúng xếp hàng ngồi xuống, tu luyện.

Bốn đứa Hỏa Tủy Vạn Năm thấy vậy cũng chẳng còn rảnh mà ghen tị, cũng vội vàng bảo Phượng Khê thả chúng ra. Thế là, lấy Quân Văn làm trung tâm, xung quanh là một đám chen chúc cọ xát cơ duyên.

Ánh mắt Phượng Khê hơi lóe lên, nàng nói vào hư không:

“Tiểu Đông à, đây là cơ hội hiếm có đấy, hay là ngươi cũng ra xem náo nhiệt đi!”

Đợi một lát, không có động tĩnh gì. Ngay khi Phượng Khê cho rằng lần này lại tính toán sai, từ một gò đất không xa, một sợi khói nhẹ lén lút bay ra.

Phượng Khê: “...”

Trước đây nghe nói đến "mộ phần bốc khói", không ngờ hôm nay giấc mộng lại rọi sáng hiện thực!

Loading...