Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 1039

Cập nhật lúc: 2025-06-16 10:22:15
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

1039. Ngươi cho ta một trăm triệu linh thạch đi.

Tiểu Chim Béo là kẻ đầu tiên phát hiện Mộc Kiếm có điều khác thường, lập tức chạy đi báo với Phượng Khê.

Phượng Khê vội vã đưa thần thức vào trong túi linh thú, vừa nhìn thấy tình trạng của Mộc Kiếm liền giật thót tim.

Trên thân kiếm, những vết nứt đã dày đặc hơn trước, mà mức độ nghiêm trọng cũng tăng gấp bội.

Lẽ nào... sắp vỡ nát hoàn toàn?

Trước kia, tuy Quân Văn từng suy đoán Mộc Kiếm này có thể giống như Kim Đan của nàng, muốn tái sinh thì phải tự phá hủy trước, nhưng lỡ đâu đoán sai thì sao?

Ngay lúc nàng đang lo lắng rối bời, Mộc Kiếm thật sự nứt toác ra, để lộ một tia sáng vàng kim chói mắt.

Phượng Khê nhìn kỹ, thì ra bên trong thanh Mộc Kiếm ấy lại ẩn giấu một thanh kiếm nhỏ màu vàng kim.

Đúng là kiếm thật, chỉ dài chừng một thước ba tấc, nhìn y như... cán chày giã bột.

Ngay lúc đó, trong thần thức Phượng Khê vang lên tiếng reo vui ríu rít của thanh tiểu kiếm kia:

“Chủ nhân! A thân ái chủ nhân của ta! Cuối cùng chúng ta lại gặp nhau rồi!

Ta tưởng đời này chẳng còn cơ hội gặp lại ngươi nữa!

Khi ta bị phong ấn, từng phút từng giây đều nghĩ đến ngươi, tim ta khắc đầy hình bóng của ngươi…”

Phượng Khê lập tức ngắt lời nó:

“Ngươi... sao lại biến thành cán chày giã bột thế kia?”

Mộc Kiếm: “……”

Mắt nào của ngươi thấy ta giống cán chày giã bột chứ?!

Ừ thì… thân kiếm đúng là hơi ngắn thật, nhưng mà ta với cái chày có khác biệt bản chất đấy nhé!

Ta là kiếm!

Là kiếm thật sự đấy!

Nhưng lúc này nó cũng không dám đôi co với Phượng Khê. Dù gì hiện tại địa vị thấp tè, lỡ nói sai câu nào, lỡ chủ nhân vô lương tâm này ghét bỏ thì sao?

Đừng nói là cán chày, dù Phượng Khê có gọi nó là gậy chọc... phân thì nó cũng phải ngoan ngoãn chịu!

Thế nên, tuy trong lòng khó chịu, nó vẫn hớn hở nịnh nọt:

“Chủ nhân à, ta cũng không biết sao lại thành ra như vậy nữa!

Có lẽ là vì ngươi thích màu vàng kim, nên ta liền hóa thành thế này để chiều ý ngươi!

Chứng tỏ chúng ta là định mệnh của nhau, gắn bó từ kiếp trước đó!

Ta sống là kiếm của ngươi, ch/ết là... ma kiếm của ngươi!”

Phượng Khê: Ma kiếm? Ta thấy ngươi là gặp ma thì có!

Dù sao đi nữa, thấy Mộc Kiếm rốt cuộc cũng thoát xác, tung tăng nhảy nhót, tâm trạng treo lơ lửng của Phượng Khê cũng được thả lỏng.

Còn chuyện thanh kiếm này biến dị rồi có thêm bản lĩnh gì không thì nàng thật sự chẳng hy vọng gì, cũng chẳng quá quan tâm.

Dù sao thì, nuôi cũng đã nuôi rồi, nuôi thêm một cái ăn chực cũng chẳng ch/ết ai.

Nghĩ tới đây, Phượng Khê bất giác thở dài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-1039.html.]

Người ta xuyên qua là để mở hậu cung, nàng xuyên qua lại thành mở… sở thú!

Đúng là cùng là xuyên, mà khoảng cách lại lớn thế đấy!

Lúc này, Quân Văn gọi: “Tiểu sư muội, có động tĩnh!”

Phượng Khê lập tức thu hồi suy nghĩ rối loạn, nhìn theo hướng Quân Văn chỉ.

Chỉ thấy nơi chất đống Thập Phương Huyết Thần Thạch, đột nhiên vọt lên một luồng lửa, điên cuồng hấp thu năng lượng xung quanh.

Chính là Hỏa Tủy Vạn Năm!

Phượng Khê nhanh tay thu hết đống Thập Phương Huyết Thần Thạch còn lại vào nhẫn trữ vật, sau đó nói với Hỏa Tủy:

“Vừa rồi ngươi đã hấp thu tám khối Thập Phương Huyết Thần Thạch. Ta cũng không tính toán nhiều, thôi thì... ngươi đưa ta một trăm triệu linh thạch đi.”

Hỏa Tủy Vạn Năm: “……”

Ngươi đang sỉ nhục tư cách của thương nhân đấy biết không?!

Ngươi là cường đạo thì có!

Đòi linh thạch á? Mơ đẹp quá nhỉ!

Ngay sau đó, Phượng Khê thả Tiểu Chim Béo ra ngoài.

“Không cho linh thạch cũng được. Vậy để Tiểu Chim Béo mắng ngươi hai câu cho hả dạ.”

Hỏa Tủy Vạn Năm: Ngươi chắc chứ?! Lỡ nó mắng hai câu xong ta tiêu đời thì sao?!

Nó đành phải ngậm đắng nuốt cay thương lượng, cuối cùng trả giá bằng mười triệu linh thạch, xem như giao dịch thành công.

Tuy không có linh thạch thật, nhưng nó gom góp được kha khá đồ tốt, ví dụ như mấy cái “măng” mọc trong sông ngầm, lấy để trừ nợ.

Hỏa Tủy Vạn Năm tức đến mức suýt tự bổ bụng móc lại mấy khối Thập Phương Huyết Thần Thạch đã nuốt vào!

Nhưng với đầu óc lanh lợi, nó nhanh chóng nghĩ ra cách đổ vạ:

Chuyện này không phải lỗi của nó! Nếu không bị ảo cảnh mê hoặc, nó cũng chẳng ngu đến mức ăn linh thạch kia! Rõ ràng là cái phân thân trong gương ở Đông Vực Cảnh giở trò!

Vậy nên thiệt hại này... cứ quy hết cho phân thân là xong!

Nó phẫn nộ nói:

“Phượng tổ, cái phân thân trong gương ở Đông Vực Cảnh thật là không ra gì! Dám chơi trò đê tiện như vậy với chúng ta!

Chúng ta phải cho nó biết thế nào là lễ độ! Làm cho nó sáng mắt ra luôn!”

Cự thú bên cạnh cũng gầm lên:

“Ngươi nói như thể phượng tổ không muốn xử nó vậy!

Vấn đề là cái tên đó trốn như rùa rút đầu, không lộ mặt, làm sao mà đánh được?!”

editor: bemeobosua

Hỏa Tủy Vạn Năm: “……”

Mới chớp mắt có tí thời gian không gặp mà cái tên này ngu thêm mấy bậc rồi à?

Đúng vậy, phải làm sao mới kéo được cái phân thân trong gương kia ra ngoài đây?

Đây đúng là một vấn đề nan giải.

Loading...