Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 1037
Cập nhật lúc: 2025-06-16 10:22:10
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1037. Quà Tặng Từ Thiên Nhiên
Quân Văn căn bản không biết rằng tiểu sư muội tốt bụng của hắn chẳng những giúp hắn quay lại, còn chuẩn bị chờ hắn bay bổng rồi sẽ cho hắn một bất ngờ!
Hai người lại đi thêm gần nửa canh giờ, Quân Văn dùng tay chỉ một cái: “Tiểu sư muội, muội xem!”
Phượng Khê nhìn theo hướng ngón tay hắn, liền thấy Nguyệt Linh Ô Tham đang ở trên mặt đất co rúm lại. Chỉ là râu của nó quá nhiều, dù nó có hợp tác thế nào, vẫn cứ gập ghềnh, dáng vẻ chật vật thì khỏi phải nói! Quân Văn vội vàng lấy ra Lưu ảnh thạch, ghi lại khoảnh khắc xuất sắc này! Hắn vừa quay vừa nói với Phượng Khê:
“Xem ra cái thứ này nguyện vọng hẳn là muốn đi lại như người, chí hướng của nó cũng rất rộng lớn!”
Phượng Khê thì cười tủm tỉm nói: “Ngũ sư huynh, muội biết lần trước nó tiến vào vì sao râu lại đứt hết rồi.”
Quân Văn tò mò nói: “Vì sao?”
“Phần lớn là nó cảm thấy râu quá nhiều vướng víu, tự mình làm đứt hết!”
Quân Văn: “… Vậy chúng ta tiếp theo làm sao bây giờ?”
Nụ cười trên mặt Phượng Khê càng rạng rỡ hơn!
“Tự nhiên là chờ nhặt râu sâm! Tuy nói dược hiệu của râu sâm không bằng những bộ phận khác, nhưng cũng có còn hơn không, dù sao là quà tặng từ thiên nhiên, không dùng thì phí!”
Quân Văn: “…”
Ngươi xác định là quà tặng từ thiên nhiên, không phải bỏ đá xuống giếng sao?
Phượng Khê đang cân nhắc khi nào Nguyệt Linh Ô Tham có thể tự chặt râu thì trong thần thức vang lên tiếng nịnh bợ của Heo Vàng.
“Chủ nhân, người quả thực là người thông minh nhất trên đời! Nhìn thấy Nguyệt Linh Ô Tham đang ở đó co rúm lại liền đoán được ngọn nguồn sự việc, quả thực khiến ta khâm phục sát đất!
"Không hổ là người có thể làm tam đại lão tổ của Trường Sinh Tông, không phải ta nói lời khoa trương, với trí thông minh tài trí của người, đừng nói tam đại lão tổ, ngay cả khai sơn tổ sư của Trường Sinh Tông cũng không thể so sánh với người! Người chính là vị thần không gì làm không được! Người chính là ánh sáng duy nhất trong sinh mệnh của ta! Người chính là toàn bộ của ta…”
Phượng Khê: “Nói tiếng người!”
Heo Vàng: “Ta muốn ăn râu sâm!”
Nó đã sớm thèm thân thể Nguyệt Linh Ô Tham rồi! Chẳng qua ngại vì đều là đồng bọn, hơn nữa bản lĩnh hiện tại của nó cũng không khác gì, cho nên mỗi ngày chỉ có thể trông sâm mà giải khát. Không ngờ nha, không ngờ, chủ nhân vô lương lại nhặt được của hời! Nhiều râu như vậy, chia cho nó mấy cọng cũng không quá đáng chứ?
Phượng Khê ánh mắt hơi lóe lên: “Muốn ăn râu cũng không phải không được, cho dù cho ngươi ăn hết cũng được, nhưng mà…”
Heo Vàng vừa nghe đến “nhưng mà” liền biết tám phần râu này là không ăn được. Bất quá, vẫn ôm một tia hy vọng nghe Phượng Khê nói tiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-1037.html.]
“Nhưng mà vô công bất thụ lộc, ngươi phải làm chút cống hiến mới được.”
Heo Vàng trong lòng lúc này mắng thầm! Làm chút cống hiến? Ta làm cống hiến cho ngươi còn thiếu sao? Chính ngươi nói đi, vì ngươi, ta đã ch/ết bao nhiêu lần rồi?! Tuy nói chỉ là tiêu tán không thật sự ch/ết, nhưng cảm giác tử vong là y hệt nhau nha! Ngươi cũng quá lòng tham không đáy! Chẳng trách đều làm ảo cảnh của người ta bị căng vỡ!
Trong lòng mắng, ngoài miệng lại nịnh bợ nói: “Chủ nhân, người nói lời này thì quá khách sáo rồi! Cho dù không có râu sâm, chỉ cần người ra lệnh một tiếng, người bảo ta làm cống hiến gì cũng được, cho dù là lên núi đao xuống chảo dầu ta cũng không từ chối!”
Phượng Khê hài lòng gật đầu: “Cũng không cần ngươi lên núi đao xuống chảo dầu, ngươi chỉ cần nói cho ta phương pháp tu luyện thân thể của ngươi là được.”
Heo Vàng: Ngươi còn không bằng bảo ta lên núi đao xuống chảo dầu! Phương pháp tu luyện thân thể của ta đó là bí mật bất truyền của tộc Thao Thiết ta, há có thể nói cho ngươi?!
Nó ho khan hai tiếng: “Cái đó, ta đột nhiên hơi rã rời, ta đi chợp mắt đây ha!”
Nói xong, không động tĩnh gì.
Phượng Khê bĩu môi, không thèm phản ứng Heo Vàng nữa, mà nhìn về phía Nguyệt Linh Ô Tham. Nguyệt Linh Ô Tham vẫn đang cố chấp co rúm lại, chủ yếu là do cạnh tranh nội bộ. Cuộn đến mức bản thân khó đi từng bước!
Cũng không biết có phải tức điên rồi không, nó phóng ra một sợi linh lực bắt đầu “chém” râu của mình, cuối cùng chỉ còn lại một cọng râu chính. Nó lập tức nhẹ như chim én nhảy đi mất! Quả nhiên không có gì thì nhẹ nhõm hơn!
Phượng Khê nhanh tay chạy tới thu hết râu sâm vào nhẫn trữ vật. Vừa thu xong, liền nghe Quân Văn hô: “Tiểu sư muội, muội mau xem, nó đây là muốn làm gì?”
Phượng Khê ngẩng đầu nhìn sang, liền thấy Nguyệt Linh Ô Tham không biết vì sao lại dừng lại tại chỗ, phóng ra một tia linh lực đối với cọng râu chính của mình… ra tay độc ác! Bất quá nhìn dáng vẻ không phải muốn chặt đứt cọng râu chính, mà là muốn chia cọng râu chính làm hai, đây là muốn học nàng tiên cá sao? Thật sự có chút ý tứ!
Phượng Khê cảm thấy nếu không ngăn cản, thần thông bản mệnh của Nguyệt Linh Ô Tham sẽ bị kích hoạt, chẳng những sẽ bị truyền tống ra ngoài, hơn nữa còn sẽ tổn hao tu vi của nó. Vì thế nàng phóng ra một sợi thần thức cẩn thận công kích thức hải của Nguyệt Linh Ô Tham, dùng đau đớn để đánh thức nó. Mà nói làm gì, biện pháp này trăm lần thử trăm lần linh nghiệm, lần này cũng không ngoại lệ.
Nguyệt Linh Ô Tham nhận thấy đau đớn, đột nhiên thanh tỉnh lại. Nó ngẩn ngơ quỵ xuống đất. Khác với lần trước, lần này nó bị Phượng Khê đánh thức, cho nên bảo toàn được ký ức trong ảo cảnh. Chốc lát, bò dậy khắp nơi tìm kiếm, “Râu đâu? Râu của ta đâu?” Nó rõ ràng nhớ mình bị thất tâm phong mà chặt đứt hết râu, sao lại không có gì? Đi đâu? Thành tinh rồi? Tự mình chạy mất?
Cuối cùng, nó dừng ánh mắt lên người Phượng Khê: “Phượng Tổ, râu của ta đâu?”
Phượng Khê cười tủm tỉm nói: “Ta sợ ngươi thấy đau lòng, cho nên giúp ngươi thu hồi lại rồi.”
Nguyệt Linh Ô Tham: “…”
Ngươi là sợ ta đau lòng hay sợ ta không đau lòng?
Nó đang định tìm Phượng Khê đòi lại, liền nghe Phượng Khê nói: “Chấp niệm của ngươi có phải là muốn đi bằng hai chân không? Thật ra cái này rất đơn giản, là ngươi đã lạc vào khu vực lầm tưởng. Ta cho ngươi mách nước! Lần sau ngươi đi đường, chỉ giữ lại hai sợi râu, những sợi râu khác cuộn tròn lại không phải được sao?! Đừng nói ngươi muốn đi bằng hai sợi râu, tùy tiện mấy cái cũng được!”
Nguyệt Linh Ô Tham: ???!!!
Cũng có thể như vậy sao? Vì sao ta không nghĩ tới? Nó lập tức muốn thử, đáng tiếc râu đều bị nó chặt đứt hết rồi, chỉ còn lại một cọng râu chính. Lúc này, Phượng Khê đem tất cả râu đã thu hồi ra, hỏi Nguyệt Linh Ô Tham: “Ngươi muốn tự mình bảo quản hay để ở chỗ ta?”
Nguyệt Linh Ô Tham đương nhiên muốn lấy về, nhưng hồi tưởng lại hành động của Phượng Khê, phỏng chừng lấy về rồi còn phải bị nàng hố lại, lại còn phải thêm suất ăn cho nó. Vì thế, trái lương tâm nói: “Ngươi giúp ta khám phá ảo cảnh, còn giúp ta giải quyết vấn đề đi bằng hai chân, những sợi râu này liền tặng cho ngươi!”
Khi nó nói lời này, tim đều đang rỉ m/áu! Nhân sâm đau khổ nhất là gì? Sâm còn sống, râu thì không còn!