Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 1035
Cập nhật lúc: 2025-06-16 10:22:06
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1035. Sao ngươi không gọi cái tên 'Chó Không Thèm Quan Tâm' luôn đi?
Mộc Kiếm ngày càng cảm thấy nguy cơ! Nó cảm thấy chỉ tìm khí sinh từ những Linh sủng của Phượng Khê đã không thể làm nó thỏa mãn nữa! Nó muốn mở rộng phạm vi, cố gắng biến mình thành một kẻ đầy oán hận! Vì thế, nó bắt đầu chửi rủa những lão qu/ỷ trong Cấm Thủ Giới!
Đầu tiên là chửi Đoan Mộc Hoài Chương, "Ngươi cái lão già sắp ch/ết, ngay cả ngươi cũng xứng làm sư phụ của chủ nhân Mộc Kiếm ta sao? Không nói gì khác, ngươi ít nhất cũng phải cho chút lễ gặp mặt chứ? Cái lão keo kiệt nhà ngươi!"
Sau đó lại chửi Lộ Bất Di! "Cái tên này thật phạm quy! Cái gì mà Lộ Bất Di? Sao ngươi không gọi cái tên 'Chó Không Thèm Quan Tâm' luôn đi?! Lấy cái tên còn ăn vạ thành ngữ, tỏ vẻ ngươi có văn hóa có phải không?!"…
Mộc Kiếm đã phát huy bản sắc giang tinh đến cực hạn, từng cái một phun trào, dù sao trong Cấm Thủ Giới có hơn trăm lão qu/ỷ, đủ để nó chửi một thời gian!
Phượng Khê tự nhiên không biết những thao tác "tao nhã" của Mộc Kiếm, nàng hỏi Nguyệt Linh Ô Tham: “Ngươi nói xem Đông Vực đáng sợ như thế nào?”
Nguyệt Linh Ô Tham vẻ mặt nghĩ mà sợ:
“Ta trước khi tiến vào Đông Vực, cố ý cách kết giới quan sát mấy ngày, bên trong tựa như tiên cảnh, nhìn cũng không có gì nguy hiểm. Ta do dự mãi vẫn là đi vào. Sau khi đi vào xảy ra chuyện gì, ta một chút cũng không nhớ gì cả, khi ta khôi phục ý thức thì đã trở lại Thu Vực. Tuy ta không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn là nguy hiểm đến tính mạng, bởi vì râu của ta đều đứt hết! Nguyệt Linh Ô Tham chúng ta có một kỹ năng bảo mệnh, một khi râu bị gãy hết sẽ thuấn di, phỏng chừng lúc đó ta dựa vào bản năng mà trốn thoát. Ngươi nói cái Đông Vực này có đáng sợ không?!”
Phượng Khê gật đầu, nghe nói Đông Vực này quả thật có chút tà môn. Bất quá, dù có tà môn đến mấy cũng phải đi xông vào một lần. Tà không áp chính, huống chi nàng chính là ánh sáng của song lục, ánh sáng chính nghĩa cuối cùng sẽ chiếu rọi đại địa!
Mấy canh giờ sau, Nguyệt Linh Ô Tham mang theo Phượng Khê và Quân Văn đến gần một khe biển. Nơi đây nhìn cũng không có gì dị thường, nhưng khi Nguyệt Linh Ô Tham kết ấn, Phượng Khê và Quân Văn nhìn thấy một kết giới trong suốt. Quả nhiên như lời Nguyệt Linh Ô Tham nói, bên trong kết giới trụ cột chạm khắc, sương mù lượn lờ, trông thật sự rất giống tiên cảnh trong tưởng tượng của mọi người.
Nguyệt Linh Ô Tham hít sâu một hơi hỏi Phượng Khê: “Ngươi nghĩ kỹ rồi chứ? Thật sự muốn đi vào sao?”
Không đợi Phượng Khê nói chuyện, Cự Thú liền không kiên nhẫn nói: “Ngươi sao lắm lời thế?! Phượng Tổ đã quyết định thì còn có thể thay đổi sao?! Mau mở kết giới ra đi!”
editor: bemeobosua
Nguyệt Linh Ô Tham tức giận đến râu thẳng đứng, cứ như con sứa vậy!
Lúc này, Hỏa Tủy Vạn Năm nói với Phượng Khê: “Ngươi thả ba đứa chúng ta ra đi, biết đâu có thể giúp đỡ ngươi!”
Phượng Khê khẽ cong môi cười: “Các ngươi là muốn giúp ta, hay là sợ ta quá phế vật, đến lúc đó nếu các ngươi ở trong túi linh thú thì ngay cả cơ hội thoát thân cũng không có?”
Hỏa Tủy Vạn Năm: “…”
Nha đầu này chẳng lẽ biết thuật đọc tâm? Sao nàng biết ta nghĩ gì? Đúng rồi, con thỏ ch/ết tiệt kia biết đọc tâm! Nhưng con thỏ ch/ết tiệt kia vẫn luôn ngủ khò khò mà! Thật là kỳ lạ!
Mặc dù bị Phượng Khê đoán trúng, nhưng nó không ngốc, đương nhiên sẽ không thừa nhận, phì phò nói: “Thật là hảo tâm bị coi như lòng lang dạ dạ thú! Tùy ngươi đó!”
Phượng Khê khẽ cười một tiếng, thả Cự Thú, Đăng Vân Thụ và Hỏa Tủy Vạn Năm ra. Hỏa Tủy Vạn Năm chột dạ đến mặt đều đỏ! Cũng may nó vốn dĩ là một đốm lửa, nên cũng không nhìn ra được. Nguyệt Linh Ô Tham thấy chúng nó ra, liền bảo chúng nó giúp mình cùng nhau kết ấn mở kết giới.
Rất nhanh, trên kết giới xuất hiện một lối vào chỉ vừa một người ra vào. Phượng Khê bĩu môi: “Ta tham sống sợ ch/ết, bốn đứa các ngươi đi vào trước!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-1035.html.]
Hỏa Tủy Vạn Năm và đồng bọn: “…”
Sớm biết thế này, chúng ta thà ở trong túi linh thú còn hơn! Đúng là tự vác đá nện chân mình!
Cự Thú đảo mắt to, nói: “Nguyệt Linh Ô Tham, ngươi trước đây đã vào rồi nên có kinh nghiệm, vậy ngươi tiến vào đầu tiên đi! Tiểu ngọn lửa, ngươi dáng người gầy gò, phản ứng nhanh, ngươi vào thứ hai! Hành lá, ngươi so với ta cũng rất thon thả, cho nên ngươi vào thứ ba, ta áp trận cuối cùng!”
Ba đứa Nguyệt Linh Ô Tham: “…”
Xem ra "5 Năm Khoa Cử, 3 Năm Thi Thử" quả thật là thần thư! Ngay cả thằng ngốc nhìn vào cũng có tâm nhãn!
Cự Thú trong lòng mỹ mãn, nó bây giờ cái sự thông minh này đã gần bằng nha đầu thối Phượng Khê rồi! Nó cố gắng thêm chút nữa, vượt qua nàng sắp tới rồi! Hỏa Tủy Vạn Năm và đồng bọn đang định tranh cãi với Cự Thú, Phượng Khê nói: “Cứ làm theo lời nó nói đi!”
Ba đứa Nguyệt Linh Ô Tham không có cách nào, đành phải làm theo. Cự Thú thầm nghĩ, xem ra vuốt m.ô.n.g ngựa quả nhiên hữu dụng! Sau này nó còn phải không ngừng cố gắng!
Nguyệt Linh Ô Tham và đồng bọn theo thứ tự tiến vào kết giới, Phượng Khê cách kết giới nhìn, cũng không phát hiện chúng có gì dị thường. Nàng suy đoán hoặc là kết giới có vấn đề, hoặc là phải sau khi tiến vào một khoảng thời gian mới có vấn đề.
Nàng đang định bước vào, Quân Văn vội vàng nói: “Tiểu sư muội, đợi một chút!”
Phượng Khê đang buồn bực thì thấy Quân Văn từ nhẫn trữ vật lấy ra một sợi dây thừng, buộc cánh tay phải của hắn với cánh tay trái của Phượng Khê.
Phượng Khê: “…”
Ngươi như vậy mà còn muốn làm Chủ Nhân Cửu U? Chẳng lẽ đợi ngươi làm Chủ Nhân Cửu U, ngươi còn buộc dây thừng với ta sao?
Quân Văn cũng không muốn như vậy đâu, hắn cũng muốn thể diện chứ! Nhưng Nguyệt Linh Ô Tham nói đáng sợ như thế, hắn nếu không buộc dây với tiểu sư muội, trong lòng thật sự không yên. Thể diện gì đó, so với tính mạng thì không đáng một xu!
Rất nhanh, Phượng Khê và Quân Văn “tay trong tay” tiến vào kết giới. Khoảnh khắc tiến vào kết giới, Phượng Khê phát hiện cảnh tượng trước mắt hoàn toàn thay đổi. Trước mặt là linh thạch chất thành núi, cùng vô số thiên tài địa bảo và Linh Khí.
Phượng Khê: (???)
Nhiều tiền thật! Nàng lẩm bẩm: “Tiền thì có đó, nhưng những người kia của ta đâu?”
Ngay sau đó, trước mắt nàng là cảnh tượng hòa thuận vui vẻ. Dù là sư phụ Tiêu Bách Đạo, năm vị sư huynh, hay một đám sư phụ gia gia đồ tôn nhi gì đó, tất cả đều đang uống rượu nói chuyện hoan hỉ. Phượng Khê lại một lần nữa lộ ra đôi mắt lấp lánh, sau đó lẩm bẩm:
“Ta cũng già đầu rồi, sao vẫn chưa có hôn phối? Người bác ái như ta, một phu quân thì không đủ, thế nào cũng phải tam cung lục viện 72 phi tần, các loại hình mỹ nam ta đều muốn!”
Theo giọng nói, bên cạnh nàng vây quanh một đám nam tử, cái gì ôn nhã công tử, cái gì thanh tú tu sĩ, cái gì tráng hán lực lưỡng, các loại hình gì cũng có! Phượng Khê cười đến hoa chi loạn chiến: “Có đàn ông rồi, có phải cũng phải có tiểu tể tử* (*con cái) không? Ta rảnh rỗi sẽ nghiên cứu thuốc đàn ông sinh con, làm cho mấy phu quân này mỗi người sinh cho ta ba, năm mươi đứa!”
Cảnh tượng trước mắt có một thoáng mơ hồ, bất quá rất nhanh trước mặt Phượng Khê liền xuất hiện vài ngàn tiểu tể tử!
Phượng Khê cười tủm tỉm nói: “Nào, các hài nhi, nương đặt tên cho các con! Con tên Yêu Bánh, con tên Lục Điều, con tên Bát Vạn, con tên Bạch Bản…”