Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 1034
Cập nhật lúc: 2025-06-16 10:22:03
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1034. Chẳng lẽ đã nghiên cứu rõ "5 Năm Khoa Cử, 3 Năm Thi Thử" rồi sao?
Phượng Khê cùng các đồ tôn đã có cuộc giao lưu thân thiết và hữu nghị. Tuy có hơn một trăm người, nhưng nàng có thể chính xác gọi tên từng người, khiến ai nấy đều cảm thấy như gặp gió xuân. Mọi người càng thêm tán thành vị Phượng Tổ từ trên trời rơi xuống này! Tuy nàng tuổi còn nhỏ, nhưng rất có phong thái trưởng giả!
Phượng Khê cảm thấy đã đủ độ chín, lúc này mới nói ra ý tưởng dùng tài vật để câu khí linh Hạo Thiên Kính, hơn nữa còn thả bốn đứa Cự Thú ra. Lần này khác với lần trước, Cự Thú không thu nhỏ thân hình, Đăng Vân Thụ cũng không tiếc hao phí linh thạch để biến mình thành đại thụ che trời!
Hỏa Tủy Vạn Năm cũng biến mình thành một đoàn lửa ngút trời! Ngay cả Nguyệt Linh Ô Tham cũng duỗi dài râu của mình! Bởi vì chúng rất rõ ràng, nếu làm hỏng đại kế kiếm tiền bất lương của chủ nhân, vậy thì không phải một bữa ăn khuya là có thể giải quyết được!
Quả nhiên, sự xuất hiện của chúng đã gây ra cú sốc tâm lý lớn cho mọi người! Cũng khiến họ tin tưởng không nghi ngờ vào lời Phượng Khê nói! Lập tức sôi nổi lấy ra những thứ tốt giấu dưới đáy hòm cho Phượng Khê mượn. Phượng Khê bảo Quân Văn ghi chép từng món trân bảo vào danh sách, dù sao thì quy trình vẫn rất chính quy.
Sau khi thu dọn đồ vật xong, Phượng Khê lại phát biểu một bài diễn thuyết nhiệt tình dào dạt. Tư tưởng cốt lõi chính là nàng nhất định có thể thuyết phục khí linh Hạo Thiên Kính kéo dài thời hạn, ngày sống lại của mọi người cũng sẽ không còn xa xôi, đến lúc đó cùng nhau kề vai chiến đấu đánh lui Thiên Khuyết Minh!
Mọi người lập tức như được tiêm m/áu gà, ồn ào đến mức khiến Đoan Mộc Hoài Chương đang ngủ say trong mộ phần cũng phải giật mình tỉnh giấc! Bất quá, hắn cũng rất mừng rỡ, đệ tử ép mua ép bán này của hắn quả nhiên có thiên phú làm lãnh tụ, ở phương diện thu phục nhân tâm này mạnh hơn nhiều so với các hậu bối khác! Chỉ là, sư phụ lão nhân gia của hắn có thật sự báo mộng cho nàng không?
Khi hắn còn đang nghi hoặc, Phượng Khê đã rời khỏi kết giới trong ánh mắt quyến luyến của mọi người. Ra khỏi kết giới, Quân Văn liền hỏi: “Tiểu sư muội, sao ta cảm thấy như quên mất thứ gì đó?”
Phượng Khê vỗ trán một cái. Bọn họ đã quên mất Cảnh Viêm và mấy người kia rồi! Nàng vội vàng cách kết giới gọi Nguyên Thanh Hà đưa Cảnh Viêm và mấy người ra! Nguyên Thanh Hà đang định nói, Văn Thiện đã chen lời:
“Phượng Tổ, Nguyên Thanh Hà đã xóa ký ức của bọn họ khi tiến vào kết giới rồi, để khôi phục thì cần một hai ngày. Hay là thế này, dù sao họ đều là người ngài tin tưởng, không bằng cứ để họ ở lại đây tu luyện trước, vừa hay học thêm được chút gì.”
Phượng Khê thông minh thế kia mà! Nàng lập tức hiểu ý đồ của Văn Thiện. Đây là sợ nàng cùng Quân Văn bỏ trốn mang theo tiền, cho nên tính toán giữ lại năm người Cảnh Viêm làm con tin! Cũng phải, nếu nàng dẫn người chạy, đám lão qu/ỷ này căn bản không có cách nào bắt được nàng.
Đương nhiên, nếu nàng nhất quyết phải mang người đi, Văn Thiện phỏng chừng cũng không dám ngăn cản, nhưng không cần thiết phải làm vậy. Hiện tại độ tin cậy giữa hai bên không cao đến thế, không bằng thuận nước đẩy thuyền để Cảnh Viêm và bọn họ ở lại, vừa hay để họ học thêm chút gì đó. Nếu không phải nàng cần giúp đỡ, nàng còn muốn để Quân Văn cũng ở lại nữa.
Vì thế, nàng cười nói: “Được thôi, vậy cứ để họ tạm thời ở lại đây, các ngươi tốn nhiều tâm sức chăm sóc, dạy dỗ họ thật tốt nhé.”
Văn Thiện vốn còn lo lắng Phượng Khê sẽ không đồng ý, không ngờ nàng lại dễ dàng đáp ứng như vậy. Xem ra hắn đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi! Phượng Khê lại lần nữa vẫy tay chào những người trong kết giới, sau đó mang theo Quân Văn tiêu sái rời đi.
Quân Văn trong lòng mỹ mãn, nếu đổi lại là hắn bị giam trong kết giới, tiểu sư muội cho dù có liều mạng cũng sẽ mang hắn đi! Đây chính là sự chênh lệch về địa vị mà! Hắn nhỏ giọng hỏi: “Tiểu sư muội, muội có phải định làm Song Lục Chi Chủ của Cửu U Đại Lục và Thiên Khuyết Đại Lục không?”
Phượng Khê: “…”
Ta khi nào nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy? Ta nhiều nhất chỉ định làm ánh sáng của song lục mà thôi! Đương nhiên, nếu là ý dân sở hướng, ta cũng chỉ đành cố mà làm đồng ý làm Song Lục Chi Chủ.
Quân Văn thấy Phượng Khê không nói gì, coi như nàng ngầm đồng ý, hắc hắc cười hai tiếng:
“Tiểu sư muội, đến lúc đó một mình muội khẳng định không lo liệu hết quá nhiều việc, muội cứ giao Cửu U Đại Lục cho ta quản lý thế nào? Ta bảo đảm quản lý cho muội đâu ra đấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-1034.html.]
Phượng Khê: “…”
Ta còn chưa bay bổng đâu, ngươi đã bay lên trời rồi à? Lại còn giao Cửu U Đại Lục cho ngươi? Ta nói ngươi có cái đầu óc đó sao? Ngươi mà là Chủ Nhân Cửu U Đại Lục, phỏng chừng nhậm chức ba ngày đã bị người khác bỏ rỗng rồi!
Bất quá, nàng nhìn thấy ánh mắt vừa thanh triệt lại vừa ngu xuẩn của Quân Văn, cười nói: “Ngũ sư huynh, hai chúng ta ai với ai chứ! Chớ nói Cửu U Đại Lục, ngay cả hai đại lục đều giao cho huynh quản lý đều được! Nói không chừng ngoài hai đại lục này còn có những đại lục khác, muội đều giao cho huynh quản lý hết!”
Quân Văn vừa nghe lập tức mừng rỡ đến không tìm thấy hướng Bắc! Hắn thật ra cũng không phải thật sự muốn làm cái gì mà Chủ Nhân Cửu U, bất quá chỉ là để chứng minh địa vị của hắn trong lòng Phượng Khê mà thôi! Với cái tính cách này của hắn, ngươi mà bắt hắn ngồi mãi ở đó xử lý công việc, hắn sẽ nghẹn mà ch/ết!
Hắn thì rất vui, còn Huyết Phệ Hoàn thì tức giận đến chửi ầm lên! “Cái thằng thiếu tâm nhãn đó mà còn muốn làm Chủ Nhân Cửu U? Hắn cũng không rải, ừm, không soi gương! Tiểu Khê à, con cũng không thể phạm hồ đồ! Chức vị quan trọng như vậy nhất định phải là người đức cao vọng trọng, ít nhất mấy vạn tuổi mới đảm nhiệm được!”
Phượng Khê lập tức nói: “Người là nói những người trong Cấm Thủ Giới đó sao? Con cảm thấy sư huynh con rất tốt đó, người nói đi?”
Huyết Phệ Hoàn: “…”
editor: bemeobosua
Ta nói là ai ngươi không biết sao?! Nha đầu hiểu rõ lại giả bộ hồ đồ kia!
Phượng Khê nói chuyện đùa giỡn một lát, bắt đầu làm việc chính. Nàng bắt đầu khoe khoang những bảo bối mượn được từ các đồ tôn, đáng tiếc khoe khoang nửa ngày cũng không thấy khí linh Hạo Thiên Kính xuất hiện. Phượng Khê thầm nghĩ, xem ra cái thứ chó má này lại rất có tâm cơ. Nếu đã nói vậy, vậy chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm hai phân thân cảnh trong gương còn lại.
Nàng nói với Nguyệt Linh Ô Tham: “Dẫn ta đi lối vào Đông Vực.”
Nguyệt Linh Ô Tham do dự một chút, lúc này mới nói: “Ngươi xác định muốn đi Đông Vực? Ta đã trộm đi qua Đông Vực một lần, vừa mới vào ta liền suýt mất mạng! Nơi đó thật sự là đáng sợ!”
Không đợi Phượng Khê nói chuyện, Cự Thú liền ồm ồm nói: “Ngươi là ngươi, ngươi so được với Phượng Tổ sao?! Phượng Tổ ngay cả đám lão bất tử trong Cấm Thủ Giới còn thu phục được, còn sợ Đông Vực cái gì?! Nói ít lời nhảm nhí, mau dẫn đường!”
Nguyệt Linh Ô Tham: “…”
Không phải, ngươi sao đột nhiên lại thông suốt vậy? Chẳng lẽ đã nghiên cứu rõ "5 Năm Khoa Cử, 3 Năm Thi Thử" rồi sao?
Cự Thú cũng chẳng có cách nào, để không bị thêm suất ăn, nó cũng chỉ đành che đậy lương tâm mà vuốt m.ô.n.g ngựa. Lương tâm thì tan rã theo vòng xoáy, nó còn có cách nào đâu chứ?!
Nguyệt Linh Ô Tham thấy Phượng Khê kiên quyết muốn đi Đông Vực, cũng chỉ đành ngậm ngùi dẫn đường phía trước. Phượng Khê ở Cấm Thủ Giới thu hoạch được nhiều, cho nên tâm trạng rất tốt, vì thế liền phát thú hạch cho các Linh sủng.
Bốn đứa Cự Thú: (???)
Trên đời này còn có thứ tốt như vậy sao?! Khoảnh khắc này, chúng đã kiên định một niềm tin! Đó là xử lý bản thể khí linh Hạo Thiên Kính! Chỉ có như vậy, chúng mới có thể vĩnh viễn đi theo bên cạnh Phượng Tổ!
Chúng thì rất mỹ mãn, còn Mộc Kiếm trong Phong Ấn thì vô cùng ai oán. Chủ nhân ơi! Ngươi có phải đã quên Tiểu Tiện Tiện khả ái rồi không?!