Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 1033

Cập nhật lúc: 2025-06-16 10:22:01
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

1033. Mặt Tràn Ngập Dấu Chấm Hỏi

Phượng Khê nhìn Diêu Cát, lập tức mở ra cánh cửa của thế giới mới! Linh sủng của nàng càng ngày càng nhiều, việc đặt tên là một vấn đề lớn! Về sau dứt khoát cứ dùng tên các quân bài mạt chược mà đặt tên đi! Cái gì yêu gà, bạch bản, hồng trung, đông tây nam bắc phong…

Phượng Khê đang miên man suy nghĩ thì Lộ Bất Di thúc giục Diêu Cát nói: “Thất thần làm gì? Còn không mau hành lễ với tiểu sư thúc của ngươi?!”

Diêu Cát kinh hãi đến mức suýt biến thành yêu gà! Cái quái gì vậy? Tiểu sư thúc? Sư phụ à, ngài không phải bị điên đấy chứ? Sư gia ta chẳng phải chỉ thu ngài với một vị nữa làm đệ tử sao? Sao đột nhiên lại nhảy ra một đệ tử nữa? Hơn nữa, nha đầu này mới lớn bằng nào mà lại có tài đức gì được sư gia thu làm đệ tử?

Lộ Bất Di thấy hắn không có phản ứng gì, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Hỗn trướng! Không nghe thấy lời ta nói sao?! Còn không mau bái kiến tiểu sư thúc của ngươi?!”

Diêu Cát thấy sư phụ tức giận, tuy trong lòng có vạn điều khó hiểu, nhưng vẫn quy củ quỳ xuống dập đầu cho Phượng Khê: “Bái kiến tiểu sư thúc!”

Phượng Khê cười tủm tỉm nói: “Ngoan! Đứng lên đi!”

Diêu Cát lúc này có cả tâm trạng muốn ch/ết. Là cái kiểu ch/ết hoàn toàn đó. Là cái kiểu không lưu lại nguyên thần đó. Hắn nhất định là lúc còn sống đã tạo nghiệp gì, cho nên mới gặp phải chuyện nghịch lý như vậy! Hắn đang định hỏi rốt cuộc là chuyện gì, thì nghe thấy một tiếng “bang!”. Quay đầu nhìn sang, liền thấy Nguyên Thanh Hà nằm bệt ngồi dưới đất, cứ như thấy qu/ỷ vậy!

Nguyên Thanh Hà lúc này đều ngốc nghếch! Hắn vừa mới nghe thấy cái gì? Lão tổ Lộ Bất Di nói Phượng Khê là… sư muội hắn? Vậy nàng chẳng phải là đệ tử của nhị đại lão tổ sao? Này, sao có thể chứ?!

Bất quá, hắn hồi tưởng lại sự khác thường của ba người Văn Thiện trước đó, không thể không tin rằng đây là sự thật. Chỉ là, nàng bái sư khi nào vậy? Hắn chợt nghĩ đến một khả năng. Không phải là lúc đào hố đấy chứ? Người khác đào hố đào ra đất, nàng đào ra bối phận? Lại còn là siêu cấp thêm bối?

Lận Hướng Xuyên nhìn thấy dáng vẻ ngu xuẩn của hắn, lập tức đá hắn một cái: “Còn không mau hành lễ với Phượng Tổ?!”

Nguyên Thanh Hà tuy đầu óc vẫn còn choáng váng, nhưng Diêu Cát đã dập đầu cho Phượng Khê rồi, hắn cũng chỉ đành ngoan ngoãn làm theo. Phượng Khê cũng không lập tức bảo hắn đứng dậy, mà là cười như không cười nhìn hắn.

Nguyên Thanh Hà bị nàng nhìn đến trong lòng thẳng thớn, dù sao hắn trước đó đã đối xử khác biệt với nàng mà. Thật là kỳ lạ, trước đây thấy nha đầu này phúc hậu vô hại, sao bây giờ lại cảm thấy khiếp người đến vậy? May mà hắn hiện tại chỉ là nguyên thần, bằng không chắc chắn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Lúc này, Phượng Khê cười lạnh một tiếng, nói: “Ngươi ch/ết thì thoải mái thật đấy, lại còn ném lại cho đồ đệ ngươi một mớ bòng bong!”

Nguyên Thanh Hà: “…”

Cái cách dùng từ đặt câu này ngươi học từ ai vậy?! Nhà ai ch/ết mà dùng thoải mái để hình dung?! Thế nào, ngươi thấy ta đang mỉm cười ở cửu tuyền hả?!

Phượng Khê tiếp tục nói:

“Ngươi biết rõ bốn vị thái thượng trưởng lão bất mãn với ngươi và Tư Mã Thanh Hoằng, lại không hề có bất kỳ biện pháp phòng bị nào, đến nỗi sau khi Tư Mã Thanh Hoằng kế nhiệm tông chủ thì khắp nơi bị người khác khống chế, Trường Sinh Tông lớn như vậy suýt nữa họa từ trong nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-1033.html.]

Nếu không phải cái tam đại lão tổ ta ngăn cơn sóng dữ, Trường Sinh Tông sẽ lâm vào vạn kiếp bất phục! Nếu nói ngươi ch/ết quá vội vàng là tình cảm có thể tha thứ, vậy ngươi trước đó khi gặp mấy người chúng ta vì sao không hỏi trước tình hình Trường Sinh Tông hiện tại? Điều này chứng minh điều gì? Chứng minh ngươi căn bản không hề để tâm chuyện này! Về mặt tư, ngươi đối với đồ đệ mình không đủ quan tâm; về mặt công, ngươi thiếu dự đoán và kiểm soát đại cục, ngươi hãy tỉnh lại đi!”

Nguyên Thanh Hà bị Phượng Khê nói đến hổ thẹn khó xử. Tuy lời Phượng Khê nói có chút quá sự thật, nhưng cũng không hề sai. Phần lớn tinh lực của hắn đều dùng vào việc tu luyện, ở những mặt khác quả thật có phần thiếu sót. Cũng chính vì thế, cho nên hắn mới chọn Tư Mã Thanh Hoằng, người có trường tụ thiện vũ (có tài xoay xở), làm người kế nghiệp.

Quân Văn nhìn thấy Nguyên Thanh Hà bị huấn như cháu trai, trong lòng buồn cười, đừng nhìn tiểu sư muội nói ra vẻ đường hoàng, thật ra là đang trả đũa đó! Ai bảo cái tên Nguyên Thanh Hà này lại kẹt cửa nhìn người đến chứ!

Phượng Khê nhìn thấy lục tục có người từ mộ phần ra, liền nói với Nguyên Thanh Hà: “Đứng lên đi! Lời ta vừa rồi nói có chút nặng, ta cũng là đau lòng tiểu Thanh Hoằng. Hắn có thể nói là bước đi duy gian, nếu không phải gặp được ta, phỏng chừng cũng không gánh vác được mấy ngày tông chủ.”

Nguyên Thanh Hà hiện tại cũng không có tâm tư mà chê bai Phượng Khê gọi Tư Mã Thanh Hoằng là tiểu Thanh Hoằng, vẻ mặt xấu hổ đứng lên, thậm chí ngay cả tâm trạng ăn dưa cũng không có.

Lúc này, lục tục có người từ mộ phần ra. Thật ra, những người trong mấy ngôi mộ gần đó vừa rồi cũng đã nghe được mười phần bảy tám, trừ kinh ngạc vẫn là kinh ngạc! Sao đột nhiên lại xuất hiện một tam đại lão tổ? Từ trên trời rơi xuống sao?

Mỗi khi một người ra, Lận Hướng Xuyên sẽ nhỏ giọng giới thiệu với Phượng Khê người đó là ai, phát huy tinh thần nịnh bợ đến vô cùng nhuần nhuyễn. Nửa canh giờ sau, đại đa số người trong mộ phần đều đã ra ngoài. Chỉ có một số ít người vẫn còn chìm trong hôn mê, không bị đánh thức.

Lộ Bất Di thấy người đến gần đủ rồi, liền nói: “Hôm nay triệu tập các ngươi ở đây, chủ yếu là muốn công bố một chuyện vô cùng quan trọng, sư phụ ta vừa mới thu một đệ tử mới, chính là Phượng Khê bên cạnh ta đây…”

Mọi người đều có vẻ mặt như bị sét đánh! Trên mặt tràn ngập dấu chấm hỏi!

Lộ Bất Di tiếp tục nói: “Ta biết các ngươi vô cùng nghi hoặc, bây giờ ta sẽ để sư muội ta nói cho các ngươi nghe ngọn nguồn câu chuyện.” Nói xong, nhìn về phía Phượng Khê, ý bảo nàng có thể bắt đầu rồi.

Phượng Khê lặng lẽ mở ra Hào Quang Thánh Nhân, sau đó nói: “Các hài nhi, trước khi ta kể lại ngọn nguồn, ta sẽ cho các ngươi xem lệnh bài thân phận của sư phụ ta, và cảnh tượng sư phụ ta thu ta làm đệ tử.”

Mọi người suýt nữa bị lời “Các hài nhi” của Phượng Khê tiễn đi! Bất quá rất nhanh đã bị bức “chụp ảnh chung” của Phượng Khê và Đoan Mộc Hoài Chương hấp dẫn sự chú ý. Thật ra cho dù Phượng Khê không lấy ra lệnh bài và ảnh chụp chung, họ cũng không dám có bất kỳ nghi ngờ nào. Rốt cuộc tam đại lão tổ và tứ đại lão tổ, cùng với hai thằng đầu đất Văn Thiện và Hướng Khả đều đã tán thành thân phận của Phượng Khê, họ nào dám có bất kỳ dị nghị nào?!

Sau khi “chụp ảnh chung” phát xong, Phượng Khê lại bắt đầu tiết lộ những “áo khoác nhỏ” của mình. Cái này tiếp theo cái kia, cái này so với cái kia bùng nổ hơn. Nàng đã thành công khiến sự há hốc mồm hạn chế trên khuôn mặt của “các hài nhi”.

Sau khi tiết lộ xong những “áo khoác nhỏ”, Phượng Khê lại nói chuyện Thiên Khuyết Minh và Thần Ẩn Quân. Mọi người lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ! Chẳng trách nhị đại lão tổ lại thu Phượng Khê làm đệ tử, thì ra là xuất phát từ đại cục.

Đến đây, trong lòng mọi người đối với thân phận của Phượng Khê đã tán thành, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn còn chút ngang trái. Rốt cuộc Phượng Khê tuổi quá nhỏ. Ai lại cam lòng gọi một đứa trẻ con là tổ tông?!

Lúc này, Phượng Khê kịp thời tung ra chiếc bánh nướng lớn về việc sống lại. Lập tức những đồ tôn này nhìn về phía Phượng Khê ánh mắt hoàn toàn khác hẳn!

Tổ tông! Tổ tông ruột thịt!

Đồng loạt quỳ xuống dập đầu, bái kiến Phượng Tổ! Tuy chỉ có hơn một trăm người, nhưng lại hô vang với khí thế sơn hô hải khiếu!

Phượng Khê khẽ cong môi cười, quả nhiên chân thành mới là tuyệt chiêu tất sát!

Loading...