Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 1028
Cập nhật lúc: 2025-06-16 10:12:14
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1028. Hắn Chính Là Kẻ Chăm Chỉ
Lộ Bất Di khẽ ho một tiếng, nói với Phượng Khê: "Ta bây giờ sẽ trình bày cách chế tạo bùa Hoa Trong Gương, Trăng Trong Nước, ngươi hãy cẩn thận quan sát." Phượng Khê thầm nghĩ: "Tên loại bùa này quả đúng là xứng đáng thật, cái khí tức giả tạo ra đó chẳng phải là hoa trong gương, trăng trong nước sao?!"
Lộ Bất Di lấy ra bút phù triện, dùng mười lăm phút để vẽ một lá bùa Hoa Trong Gương, Trăng Trong Nước, đạt cấp thượng phẩm. Hắn không cố ý làm chậm tốc độ, vì hắn định trước tiên dùng lá bùa này để giảng giải cho Phượng Khê, đợi đến khi vẽ lá thứ hai mới làm chậm lại, để Phượng Khê dễ dàng hiểu và lĩnh hội.
Hắn buông bút phù triện, đang chuẩn bị giảng giải cặn kẽ cho Phượng Khê thì thấy Phượng Khê đã cầm bút lên rồi. Lộ Bất Di không khỏi lắc đầu. "Người trẻ tuổi, thật là thiếu kiên nhẫn mà! Xem ra nha đầu này trong xương cốt rất kiêu ngạo, như vậy không được rồi! Lát nữa ta phải dạy dỗ nó thật tử tế, tránh cho nó lạc lối."
Hắn đang cảm khái trong lòng thì bất ngờ nhìn thấy những hoa văn Phượng Khê vẽ ra dường như đều đúng cả. Hắn tưởng mình hoa mắt, rướn cổ nhìn kỹ lại, quả nhiên là đúng thật! Tuy có chút kinh ngạc, nhưng hắn cảm thấy cũng không có gì to tát, dù sao phần đầu của bùa Hoa Trong Gương, Trăng Trong Nước tương đối đơn giản, phần kết thúc phía sau mới vô cùng phức tạp, đó mới là bài kiểm tra thực sự.
Rất nhanh, Phượng Khê đã vẽ đến phần kết thúc, tốc độ có phần chậm hơn trước một chút, nhưng Bút Núi Sông Càn Khôn không hề có chút ngừng nghỉ nào, vô cùng mượt mà. Mười lăm phút sau, hạ bút, bùa thành. Phượng Khê xoa xoa vệt mồ hôi không tồn tại, nói một cách rất "tự nhiên": "Lá bùa Hoa Trong Gương, Trăng Trong Nước này quả thật rất khó học, suýt nữa làm ta mệt ch/ết!"
Lộ Bất Di: "..."
Ngươi chỉ nhìn có một lần mà đã vẽ ra được, hơn nữa còn là thượng phẩm, quan trọng nhất là thời gian dùng cũng y hệt ta, vậy mà ngươi nói làm ngươi mệt ch/ết? Ngươi nói vậy có hợp lý không?! Hắn nào biết Phượng Khê hiếm hoi lắm mới nói một câu thật lòng, nàng thật ra chỉ cần nửa khắc là có thể vẽ xong, nhưng vì muốn giữ chút thể diện cho sư huynh mình, nàng mới cố ý làm chậm tốc độ. Giấu dốt khó lắm biết không?!
Lộ Bất Di thần sắc phức tạp hỏi Phượng Khê: "Trước kia ngươi từng gặp qua lá bùa Hoa Trong Gương, Trăng Trong Nước này chưa?"
Phượng Khê lắc đầu: "Chưa từng."
Lộ Bất Di lại hỏi: "Vậy ngươi từng gặp qua phù triện tương tự không?"
Phượng Khê kiên quyết lắc đầu: "Chưa từng."
Lộ Bất Di im lặng một lúc lâu, cầm lấy bút phù triện xoẹt xoẹt chấm chấm lại vẽ thêm một lá bùa. Không đợi hắn lên tiếng, Phượng Khê liền cầm Bút Núi Sông Càn Khôn vẽ một lá bùa tương tự, thời gian dùng vẫn y hệt hắn, vẫn là thượng phẩm.
Lộ Bất Di cũng không nói gì, tiếp tục vẽ. Phượng Khê cũng theo đó tiếp tục vẽ. Nàng cảm thấy vị sư huynh mới toanh này thật sự là một người tốt! Mới gặp mặt đã dốc hết ruột gan truyền thụ! Mạnh hơn nhiều so với mấy tên đồ tôn kia!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-1028.html.]
Lộ Bất Di một hơi vẽ năm lá phù triện, hắn thật ra muốn vẽ thêm mấy lá nữa, nhưng nguyên thần không chịu nổi, đành phải dừng tay. Hắn lấy những lá phù triện Phượng Khê vẽ ra nhìn kỹ một lúc, biểu cảm càng thêm phức tạp.
editor: bemeobosua
Nha đầu này thế mà lại không dốc hết toàn lực! Nói cách khác, cho dù nàng chỉ nhìn một lần, cũng vẽ nhanh hơn hắn! Thậm chí có thể vẽ ra cực phẩm phù triện! Trước đó hắn đã từng suy đoán nàng có thể vẽ ra cực phẩm phù triện, chẳng qua sự chú ý bị Bút Núi Sông Càn Khôn thu hút nên đã quên mất chuyện này. Chẳng trách Vân Khiếu Thiên lại chọn nàng làm Chưởng Môn Vân Tiêu Tông, ngày xưa Vân Tiêu Tông vốn nổi danh về phù triện, nhìn thấy một thiên tài chế phù như vậy, tự nhiên sẽ nhìn bằng con mắt khác.
Văn Thiện và ba người kia cũng cực kỳ chấn kinh, tuy họ không biết Phượng Khê chưa dốc hết toàn lực, nhưng ngay cả những gì nàng thể hiện ra cũng đủ khiến họ há hốc mồm rồi!
Trong mộ thất một mảnh yên tĩnh, nhất thời không ai nói lời nào. Chỉ có Quân Văn lẳng lặng gom những lá phù triện Phượng Khê vẽ xong, bao gồm cả những lá Lộ Bất Di vẽ xong, tất cả đều thu vào nhẫn trữ vật. Chẳng vì điều gì khác, chủ yếu là vì vấn đề vệ sinh mà thôi. Hắn chính là một người chăm chỉ!
Lộ Bất Di thấy cảnh tượng này, tâm trạng càng thêm phức tạp. Vừa rồi khi Phượng Khê nói chuyện, nàng đã nhắc đến Quân Văn, cho nên hắn biết Quân Văn cũng là đệ tử của Huyền Thiên Tông. Thời hắn còn tại thế, Bắc Vực vẫn đang trong thời kỳ cường thịnh, đệ tử Vân Tiêu Tông cũng vô cùng ngạo mạn, không ngờ đệ tử Bắc Vực hiện giờ lại không theo khuôn phép như vậy.
Bất quá, Quân Văn làm vậy lại khiến tâm trạng hắn bình ổn vài phần. Dù sao đi nữa, có thể nhìn thấy những người trẻ tuổi xuất sắc như vậy, hắn vẫn rất vui. Tuy hắn suy đoán Phượng Khê tiến vào Trường Sinh Tông có mục đích khác, nhưng nha đầu này đơn thuần thật thà, hẳn là không có ý xấu gì, phỏng chừng là muốn mượn thế lực của Trường Sinh Tông để điều tra chuyện Vân Tiêu Tông bị hủy diệt.
Chỉ là hắn không hiểu lắm, vì sao Văn Thiện, Hướng Khả, Lận Hướng Xuyên cũng trộn lẫn vào, và vì sao bọn họ lại muốn gặp hắn? Chẳng lẽ chỉ muốn hỏi một chút chuyện Vân Tiêu Tông thôi sao? Nhưng Văn Thiện và những người kia trông có vẻ cũng không biết chuyện Vân Tiêu Tông mà!
Lão nhân không hiểu ra sao, dứt khoát hỏi thẳng Lận Hướng Xuyên: “Vừa rồi ngươi cầu kiến ta, là vì chuyện gì?”
Lận Hướng Xuyên vội vàng nhìn về phía Phượng Khê, thầm nghĩ: “Lão tổ tông, lửa đã đượm rồi, ngài đừng giấu nữa, trực tiếp ngả bài đi!”
Phượng Khê lập tức nói một cách "tự nhiên": “Sư huynh, thật ra là muội có việc tìm huynh.”
Lộ Bất Di tưởng mình nghe nhầm rồi, sư huynh? Nha đầu này điên rồi hay ngây ngốc vậy? Sao lại gọi ta là sư huynh? Chẳng lẽ là tính theo bên Vân Tiêu Tông? Ngay cả khi tính theo bên đó, ngươi cũng là vãn bối của ta mà!
Hắn đang nghi hoặc khó hiểu thì Phượng Khê lấy ra lệnh bài thân phận của Đoan Mộc Hoài Chương. “Sư huynh, muội là tiểu sư muội thật sự của huynh đó!” Nói rồi, nàng còn lấy ra Lưu ảnh thạch phóng bức ảnh chụp chung.
Lộ Bất Di nghe xong, liền như bị sét đánh ngang tai! Lảo đảo vài cái, lúc này mới miễn cưỡng giữ vững thân hình.
Sư phụ à! Tuy nói thầy trò chúng ta đã mấy trăm năm không nói chuyện, mấy ngàn năm không gặp mặt, nhưng tình cảm thầy trò chúng ta hẳn vẫn còn đó chứ?! Con đã nói rồi, rốt cuộc người nghĩ gì vậy, sao lại thu cho con một tiểu tiểu tiểu sư muội thế này?!