Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 1012
Cập nhật lúc: 2025-06-16 10:11:36
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1012. Người quả là có phong thái của sư tổ!
Đoan Mộc Hoài Chương thậm chí còn hoài nghi mình đang bị ảo giác. Bằng không, sao lại xảy ra chuyện hoang đường đến thế này?! Bái sư chẳng phải là chuyện của hai người sao?! Sao nha đầu ranh này lại có thể tự mình hoàn tất?! Lại còn trà bái sư, lại còn lễ gặp mặt? Cứ như thể mọi chuyện đều là thật vậy!
Hắn muốn ngăn chặn màn kịch lố bịch này, nhưng lực bất tòng tâm, chẳng thể thốt nên lời, càng đừng nói là bò ra khỏi quan tài để chỉnh đốn Phượng Khê. Lão nhân thực sự giận đến không nhẹ! Nha đầu Phượng Khê này thật to gan lớn mật, dám làm càn!
Tư Mã Thanh Hoằng sao lại chọn nàng làm người kế nhiệm tông chủ? Quả thật bị mù mắt chó rồi! Còn cả Doãn Mục ngu xuẩn kia nữa, dám không tiếc bại lộ thân phận để truyền thụ kiếm pháp cho nàng! Đều là lũ phế vật tầm thường! Trường Sinh Tông ta thật là không có người kế nghiệp, đời sau chẳng bằng đời trước!
Lúc này, hắn chợt ngây người. Dù cấm thủ giới có trận pháp đặc biệt duy trì nguyên thần bất diệt, nhưng nguyên thần vẫn sẽ dần suy yếu theo thời gian, đặc biệt là hắn đã ở trong trận pháp quá lâu, chỉ có thể dựa vào ngủ say để trì hoãn tốc độ tiêu tán của nguyên thần.
Nhưng ngay lúc này, hắn mơ hồ cảm thấy nguyên thần của mình dường như đã củng cố hơn một chút so với trước. Ban đầu hắn tưởng là ảo giác, nhưng sau khi cẩn thận cảm nhận, phát hiện ra đó lại là sự thật! Vì sao lại như vậy?
Hắn cẩn thận hồi tưởng lại những chuyện vừa xảy ra, trong lòng có một suy đoán vô cùng hoang đường. Chẳng lẽ là vì nha đầu Phượng Khê kia hành sự quá mức điên rồ, khiến cảm xúc của hắn d.a.o động kịch liệt, nên nguyên thần mới củng cố hơn trước? Chuyện này, sao có thể chứ?!
Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dường như cũng chỉ có nguyên nhân này. Rốt cuộc bao nhiêu năm qua, nguyên thần của hắn vẫn luôn không ngừng suy yếu, chỉ có vừa rồi lại đặc biệt tăng cường.
Đúng lúc này, hắn nghe thấy Phượng Khê bên ngoài quan tài nói: “Sư phụ, nếu đồ nhi đi ra ngoài mà nói người là sư phụ của con, e rằng rất nhiều người sẽ không tin, vậy nên hai thầy trò chúng ta cùng chụp một tấm hình lưu niệm đi!”
Đoan Mộc Hoài Chương đang băn khoăn “chụp ảnh chung” là có ý gì, thì thấy Phượng Khê lấy ra một khối Lưu ảnh thạch đặt cách đó không xa, sau đó quỳ trên mặt đất, vẻ mặt khó xử nói: “Lão tổ tông, tuy rằng con rất nguyện ý bái người làm sư phụ, nhưng bối phận của người quá cao! Nếu con thành đệ tử của người, bối phận này liền cao hơn Tư Mã tông chủ bọn họ quá nhiều, như vậy có phải là có chút không thích hợp không?”
Đoan Mộc Hoài Chương thầm nghĩ, nếu ngươi đã biết những điều này, vì sao lại cố chấp bái ta làm thầy? Ngươi lại đang diễn trò gì đây?
Ngay sau đó, hắn nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc, chính xác hơn là giọng của hắn.
“Đồ nhi, lời này sai rồi! Chúng ta tu luyện mọi việc chú trọng một chữ ‘duyên’, ngươi và ta có duyên thầy trò, thì nên thuận theo lẽ trời. Vả lại, ngươi ở Trường Sinh Tông cũng chưa chính thức bái sư, ta thu ngươi làm đệ tử cũng không có gì không ổn. Ta cũng là thấy ngươi thiên tư thông minh, hành sự không câu nệ khuôn phép, rất có phong thái của sư tổ ngươi, lúc này mới động niệm thu đồ đệ. Ngươi hãy ghi nhớ, sau khi ra ngoài nhất định phải giữ vững bản tâm, thành thật kiên định tu luyện, vạn sự lấy đại cục làm trọng!”
Phượng Khê vẻ mặt sùng kính: “Đa tạ ân sư dạy bảo, đệ tử xin ghi nhớ!”
Đoan Mộc Hoài Chương: “…”
Ngươi chẳng những ép mua ép bán, ngươi còn bịa đặt giả dối! Lại còn “rất có phong thái của sư tổ”? Ngươi sao lại không biết xấu hổ đến vậy?! Ta trước đây thậm chí còn tưởng rằng ngươi chỉ là tính tình hoạt bát một chút, bây giờ xem ra, ngươi là một bụng ý nghĩ xấu xa nha!
Vì quá mức bực bội, hắn cảm thấy nguyên thần của mình dường như lại củng cố thêm một chút. Lão nhân trong chốc lát cũng không biết là mừng hay lo, đối với Phượng Khê cũng không biết là yêu hay hận! =))) (Lời editor: chắc vừa hận vừa yêu í mn)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-1012.html.]
Phượng Khê cất Lưu ảnh thạch đi, thở dài: “Aizz! Cũng không biết Lưu ảnh thạch này có thể lừa được Tư Mã tông chủ bọn họ không, đáng thương ta còn nhỏ tuổi đã phải gánh vác trọng trách cứu vớt Cửu U đại lục! Sư phụ à, tuy nói người cũng rất vĩ đại, rốt cuộc người ở cấm thủ giới này cũng chẳng khác gì bị giam cầm, hơn nữa lại là mấy chục vạn năm, nhưng so với con, người thật là quá hạnh phúc!”
Đoan Mộc Hoài Chương: Ta quá hạnh phúc?
Dường như nguyên thần lại lại củng cố thêm một chút.
Phượng Khê lại thở dài: “Sư phụ, tuy rằng người có thể đã ngủ rồi, con nói những điều này đều là đàn gảy tai trâu, nhưng có những lời con không nói ra không thoải mái…”
Đoan Mộc Hoài Chương: Đàn gảy tai trâu?
Dường như nguyên thần lại lại lại củng cố thêm một chút.
Phượng Khê tiếp tục nói: “Người có thể cảm thấy con đang nói hươu nói vượn, nhưng con nói đều là lời thật lòng! Người ngủ quá nhanh, con còn chưa kịp nói chuyện Thiên Khuyết Minh với người, bây giờ con sẽ nói sơ lược cho người nghe nhé…”
Phượng Khê lập tức kể lại chuyện Thiên Khuyết Minh và Thần Ẩn quân một lần, sau đó nói: “Lúc trước Tổ sư gia có thể đã biết được việc này, nên mới bảo các người để một sợi nguyên thần lưu lại trong Hạo Thiên Kính, một mặt có thể bảo vệ Hạo Thiên Kính vào thời khắc mấu chốt, mặt khác cũng có thể lưu lại truyền thừa cho Cửu U đại lục.
Có lẽ trong quá trình này đã xảy ra sai sót gì đó, cũng có thể Tổ sư gia sợ tiết lộ tiếng gió, nên các người hoàn toàn không hay biết gì về điều này, đương nhiên cũng có thể người chưa kịp nói cho con.
Hiện giờ Thiên Khuyết Minh đã rục rịch, rất nhanh sẽ ngóc đầu trở lại, nên con phải tìm cách hóa giải mâu thuẫn hai vực Nam Bắc, để đặt nền móng vững chắc cho việc liên thủ ngăn địch trong tương lai. Nhưng chúng ta tiếng nói yếu ớt, ai sẽ nghe con chứ!
Con chỉ có thể tìm đường tắt, đầu cơ trục lợi, thậm chí là làm những điều hèn hạ không biết xấu hổ! Nhưng vì đại cục, vì chúng sinh Cửu U đại lục, con không màng! Trước có Thần Ẩn quân không sợ nguy hiểm, sau có liệt tổ liệt tông Trường Sinh Tông vì trách nhiệm mà cống hiến, Phượng Khê con làm sao sợ cái thể diện hèn mọn này?! Cho dù là tính mạng, con cũng cam lòng bỏ ra!”
Nói đến đây, giọng Phượng Khê nghẹn ngào: “Sư phụ, tuy rằng người chưa chắc chịu nhận con, nhưng trong lòng con, người chính là sư phụ của con! Đợi con đánh lui Thiên Khuyết Minh, sẽ đến tạ lỗi với người, đến lúc đó nhận đánh nhận phạt đều nghe theo người! Người bảo trọng, đồ nhi xin cáo lui!”
editor: bemeobosua
Phượng Khê nói xong, quỳ trên mặt đất, cung kính dập đầu lạy ba cái.
Nguyên thần Đoan Mộc Hoài Chương chấn động một trận, muốn nói chuyện, nhưng vẫn quá yếu ớt, cuối cùng thần niệm vừa động, một khối kim sắc lệnh bài từ trong quan tài bay ra, dừng lại trước mặt Phượng Khê.
Phượng Khê: (???)
Lời nói vừa rồi của nàng nửa thật nửa giả, cũng là đánh cược Đoan Mộc Hoài Chương vẫn chưa hoàn toàn mất đi ý thức. Dù sao cũng chẳng mất gì, chỉ tốn chút nước bọt thôi. Không ngờ lại thực sự có thu hoạch ngoài ý muốn! Quả nhiên cơ hội đều dành cho những người thành tâm!