Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi - Chương 193: Sau này phải trở thành một đứa trẻ trung thực và tốt bụng nhé

Cập nhật lúc: 2025-10-04 08:48:10
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đôi mắt của Tạ Quân Trạch lập tức đỏ hoe, bé nép gần trai, đưa tay nắm lấy vạt áo , nghẹn ngào :

 

“Anh… em chuyện ...”

 

Tạ Trần Huyên cúi mắt khuôn mặt vài phần giống , đưa ngón tay trỏ chọc nhẹ :

 

“Anh .”

 

Cơn giận chiếm trọn tâm trí phụ nữ . Bà chẳng còn chút lý trí nào để suy nghĩ phân tích, chỉ lọt đúng hai chữ cuối cùng trong lời của Tạ Trần Huyên.

 

“Không nhận.”

 

Trong đầu bà lập tức phiên dịch thành ý: “Ăn trộm vòng tay gia truyền của , vỡ nó, chịu bồi thường.”

 

Một hồi chuông cảnh báo chói tai vang lên trong đầu, thôi thúc bà lao thẳng tới mặt thiếu niên tóc bạc để cãi lý.

 

May mà giáo vụ trưởng nhanh tay chặn , khuyên bà đừng kích động.

 

“Hay lắm! Thái độ của các ? Không chịu nhận đúng ? Vậy thì báo cảnh sát!”

 

Người phụ nữ giận dữ trừng mắt, giơ điện thoại định gọi.

 

Ngay giây đó, trong đầu chợt vang lên giọng trong trẻo, hệt như đang chờ xem trò .

 

【Muốn báo cảnh sát ? Báo ! Đến lúc đó, khi sự thật sáng tỏ, sẽ cả thôi, Thang Thịnh Bá lén mang vòng tay gia truyền đến trường, vỡ nó tặng cho bốn bạn nữ. Sau đó, bốn bạn bí mật chia những mảnh vòng, bỏ bàn học của bạn là Tạ Quân Trạch để tặng cho . Còn Thang Thịnh Bá, vì ghen tị Tạ Quân Trạch yêu mến hơn và sợ đánh, bèn nhân cơ hội vu oan cho trộm vòng!】

 

Người phụ nữ sững sờ, như đóng băng. Bàn tay đang cầm điện thoại khựng , đôi mắt Thẩm Ưu đầy kinh ngạc.

 

Chuyện gì đang xảy ?

 

Nếu bà nhầm, đó chính là giọng của cô gái . rõ ràng cô mở miệng, phát âm thanh ?

 

Khoan , những lời cô nghĩa là gì?!

 

Vòng tay là do con trai bà vỡ đem tặng khác ư?!

 

Trong mắt , dù con trai nghịch ngợm đến thì vẫn là đứa trẻ ngoan. Bà thể tự con hư, nhưng ngoài thì phép.

 

Vì thế, lời của Thẩm Ưu chẳng khác nào đổ thêm dầu lửa.

 

trừng mắt cô, định phản bác, nhưng khi há miệng thể phát âm thanh. Như thể một sức mạnh vô hình bóp nghẹt cổ họng, chặn lời.

 

Đôi mắt bà co rút, ánh lên vẻ sợ hãi.

 

Ngoài hai đứa nhỏ , trong phòng đều ngơ ngác , hiển nhiên họ cũng thấy tiếng trong đầu của Thẩm Ưu.

 

Lúc , họ mới nhận : từ đầu đến giờ, họ thái độ kích động của Thang Thịnh Bá dẫn dắt, mà quên mất điều quan trọng, cả hai bên.

 

Khi phụ nữ đó tới văn phòng, bà lập tức túm cổ con trai hỏi vòng tay . Khi tìm thấy trong ngăn bàn của Tạ Quân Trạch, bà liền kết luận thằng bé trộm, hỏi tiếp vỡ . Thang Thịnh Bá chỉ chớp mắt, gật đầu .

 

Túy Nguyệt Các - 醉月阁

Giáo viên chủ nhiệm cảm thấy cách hỏi vấn đề, nhưng lời của bà gợi ý sẵn đường thoát tội. Thế là khi hỏi , Thang Thịnh Bá cũng một mực khẳng định: “Là Tạ Quân Trạch lấy. Khi còn ở chỗ con, vòng vẫn nguyên vẹn, đến khi ở bàn thì vỡ thành bốn mảnh.”

 

Từ đó, coi Tạ Quân Trạch là tên trộm hư bảo vật nhà , ầm ĩ đòi bồi thường, chẳng buồn ai giải thích.

 

Lúc , giáo viên chủ nhiệm Chu tới mặt Thang Thịnh Bá, nhóc vẫn đang cắm cúi chơi game ghế sofa. Cô xổm xuống, nhẹ giọng hỏi:

 

“Thang Thịnh Bá, con thể cho cô , khi vòng tay mất, cuối cùng con thấy nó là khi nào ?”

 

Hai tay bé vẫn điều khiển máy chơi game, đầu chẳng buồn ngẩng lên:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-hao-mon-doc-tam-an-dua-thien-kim-gia-lai-bi-vach-tran-roi/chuong-193-sau-nay-phai-tro-thanh-mot-dua-tre-trung-thuc-va-tot-bung-nhe.html.]

 

“Con nhớ! Dù cũng là Tạ Quân Trạch trộm đó, để đền là !”

 

“…”

 

Thẩm Ưu lặng lẽ bước sofa, nghiêm túc động tác đ.á.n.h quái. Xem một lúc, thấy màn hình hiện lên dòng chữ “Chiến thắng!”, cô liền hô một tiếng bằng giọng khoa trương:

 

“Wow! Em chơi giỏi quá mất!”

 

Thang Thịnh Bá lập tức kiêu ngạo:

 

“Đương nhiên !”

 

Thẩm Ưu mỉm tươi rói:

 

“Em chơi giỏi , chắc trong lớp em nhiều bạn thích lắm nhỉ? Đặc biệt là các bạn nữ ý.”

 

Nghe , chột , theo phản xạ liếc Tạ Quân Trạch, nhưng khi bắt gặp vẻ ngưỡng mộ chân thành mặt Thẩm Ưu, phổng mũi :

 

“Đương nhiên !”

 

Vừa dứt lời, Thẩm Ưu phù phép lấy một danh sách lớp dán ảnh từng bạn học, đặt mặt , tò mò hỏi:

 

“Thế chị xem, trong lớp em, mấy bạn nữ nào thích em nhất ?”

 

Câu hỏi như tán gẫu, nhưng ai thông minh một chút đều hiểu, cô đang bé thích những ai.

 

Thang Thịnh Bá còn nhỏ, chẳng nghĩ nhiều, liền chỉ thẳng vài bức ảnh của các bạn gái.

 

Động tác quá nhanh, ngăn cũng kịp.

 

“Giỏi lắm,” Thẩm Ưu vuốt đầu , tươi rói, “ trở thành một đứa trẻ trung thực và bụng nhé.”

 

Thang Thịnh Bá tròn mắt cô, chẳng hiểu cô ý gì. Cậu chỉ thấy cô , mỉm với cô giáo Chu:

 

“Cô Chu , tuy bạn Thang Thịnh Bá nhớ cuối thấy vòng tay là khi nào, nhưng mấy bạn nữ với bạn chắc sẽ để ý hơn đó, nhất là mấy bạn thích bạn . Cô thử hỏi họ xem?”

 

Giáo viên Chu lập tức hiểu ý, nhận lấy danh sách cô đưa, gật đầu:

 

“Được, sẽ gọi điện cho phụ các em ngay.”

 

Thẩm Ưu vốn nghĩ sẽ mất công thuyết phục, ngờ cô giáo hợp tác nhanh như , liền thầm ngạc nhiên:

 

【Ồ, cô Chu hiểu chuyện thật đấy!】

 

Không gian yên ắng, chỉ còn tiếng chuông gọi điện vang lên từng hồi từ chế độ loa ngoài.

 

Lúc , chịu yên nhất chính là của Thang Thịnh Bá.

 

Khi bình tĩnh , bà cũng dần nhận , với tính cách của con trai , chuyện mang vòng tay tặng các bạn gái quả thật thể xảy .

 

Nếu giáo viên gọi cho mấy cô bé mà bà cản , chẳng khác nào tự thừa nhận con tật giật . nếu cản…

 

Bà càng nghĩ càng lo, liếc con trai một cái, trong lòng chỉ còn âm thầm cầu nguyện:

 

Cầu mong đừng ai bắt máy… cầu mong đừng ai bắt máy…

 

Tiếc là, ông trời chẳng thấy lời cầu khẩn của bà.

 

 

Loading...