Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi - Chương 192: Nỗi oan này, chúng tôi không nhận

Cập nhật lúc: 2025-10-04 08:27:28
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cậu bé mím chặt môi đầy bướng bỉnh, hai tay căng thẳng nắm lấy vạt áo , đôi mắt hoang mang đảo quanh khắp nơi, chỉ là dám đối diện với ánh đầy ác ý của phụ nữ mặt. Trông chẳng chút cảm giác an nào.

 

Tạ Trần Huyên giơ tay gõ cửa mấy tiếng, lập tức thu hút ánh mắt của tất cả .

 

Thẩm Ưu để ý thấy, khoảnh khắc Tạ Quân Trạch thấy trai, đôi mắt vốn ảm đạm của lập tức sáng lên, sắc mặt cũng hồng hào trở . Cậu vô thức định chào , nhưng động tác khựng giữa chừng, tin nổi mà dụi mắt, cứ như sợ đang mơ.

 

Đã lâu như gặp , trai xuất hiện đúng lúc , ngay trong văn phòng trường học chứ? Lẽ nào đang mơ thật ?

 

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của bé, Thẩm Ưu khẽ cong môi, cảm thấy đáng yêu quá đỗi. Khi sang với vẻ nghi hoặc, cô nhiệt tình vẫy tay chào, mỉm tiếng:

 

“Hi~”

 

Tạ Quân Trạch: ???

 

Chị gái xinh là ai thế nhỉ? Chị đang chào ? Hình như từng gặp chị mà nhỉ? Chị cùng trai, là bạn của trai ?

 

Cậu mím môi, ánh mắt rời khỏi hai khi hai cùng bước .

 

“Chào cô Chu, trai của Tạ Quân Trạch.”

 

Trước hàng loạt ánh đổ dồn về phía , Tạ Trần Huyên vẫn bình tĩnh hỏi:

 

“Xin hỏi, xảy chuyện gì ạ?”

 

Thấy cuối cùng cũng đại diện cho Tạ Quân Trạch lên tiếng, cô giáo chủ nhiệm rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng giải thích:

 

“Phụ của Tạ Quân Trạch, là thế , vị đây là của Thang Thịnh Bá. Hôm nay Thang Thịnh Bá lén mang chiếc vòng ngọc truyền đời của gia đình đến trường. Sau khi phát hiện, phụ lập tức báo với . Thang Thịnh Bá vòng tay mất, nghi ngờ trộm. Cuối cùng, chiếc vòng tìm thấy trong ngăn bàn của Tạ Quân Trạch.”

 

Nghe xong, Tạ Trần Huyên nhướn mày, giọng lạnh nhạt như đang chuyện :

 

“Vì tìm thấy vòng trong ngăn bàn của em mà khẳng định là nó trộm ?”

 

Anh dừng , sang bé đang bằng ánh mắt mong đợi:

 

“Nhà chúng thiếu tiền đến mức ăn trộm cái vòng cũ kỹ qua tay bao nhiêu ?”

 

Giọng điệu khinh thường và lạnh lùng khiến phụ nữ cau mày, trừng mắt , nhưng khi ánh mắt chạm đến mái tóc bạc nổi bật của , khí thế bỗng yếu rõ rệt.

 

“Này, chuyện tôn trọng một chút chứ? Cái gì mà‘vòng đeo qua bao nhiêu hả? Đó là vật truyền đời của nhà đấy!”

 

Giọng bà cao hẳn lên, nhấn mạnh từng chữ:

 

“Giá trị chín con !”

 

nghĩ rằng khi đến mức giá , sẽ hoảng hốt, luống cuống hỏi xem . ngoài dự đoán, thiếu niên chỉ nhàn nhạt bà một cái, hề chớp mắt, bình thản chẳng khác gì mặt trời mọc ở hướng đông.

 

Cô giáo chủ nhiệm lau mồ hôi, dè dặt thêm:

 

“Còn một chuyện nữa, khi chiếc vòng tìm thấy, nó vỡ thành bốn mảnh.”

 

Tạ Trần Huyên hỏi :

 

“Xác định là Tạ Quân Trạch ?”

 

“Cái …”

 

Cô giáo còn đang lúng túng hết thì phụ nữ chen ngang, giọng gay gắt:

 

“Ngoài nó còn ai nữa? Vòng ở trong ngăn bàn nó, chẳng lẽ là ma bỏ chắc? Bình thường nó chẳng ưa gì con , tám phần là cố ý !”

 

liếc bé một cái, khinh khỉnh thêm:

 

“Ăn cắp, còn phá hoại, đúng là đứa trẻ dạy dỗ tử tế!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-hao-mon-doc-tam-an-dua-thien-kim-gia-lai-bi-vach-tran-roi/chuong-192-noi-oan-nay-chung-toi-khong-nhan.html.]

Khi ép ở văn phòng đối chất, Tạ Quân Trạch ban đầu tuy sợ hãi nhưng vẫn cố giữ im lặng, nếu sai nửa câu khi nhà ở đây, thứ sẽ càng bất lợi hơn. Vì thế, dù chất vấn thế nào, cũng chỉ lắc đầu với gương mặt trắng bệch.

 

giờ đây, trai ở bên cạnh, thấy bình tĩnh, ung dung đến thế, mới lấy dũng khí, đôi mắt đỏ hoe cất giọng run run:

 

“Không em! Em trộm, cũng vỡ vòng!”

 

Nghe thấy tiếng , Thang Thịnh Bá mới ngẩng đầu khỏi trò chơi, liếc với ánh mắt chế giễu, cúi xuống tiếp tục chơi, tỏ vẻ chẳng thèm quan tâm.

 

Vô tình, bắt gặp ánh mắt Thẩm Ưu.

 

thẳng , khóe môi khẽ nhếch, nhẹ.

 

Thang Thịnh Bá giật cúi gằm xuống, vờ như thấy, tiếp tục nghịch điện thoại.

 

Người phụ nữ hừ lạnh:

 

“Thế cái vòng ở trong ngăn bàn của mày?”

 

“Em… em .”

 

Tạ Quân Trạch mờ mịt đáp:

 

“Khi em lớp lấy sách thì nó ở trong đó .”

 

Tạ Trần Huyên sang cô giáo hỏi:

 

“Cô kiểm tra camera ?”

 

“Chiều nay từ hai giờ khu vực mất điện mấy tiếng, đến giờ gần tan học mới . Trước đó camera ghi ích cả.”

 

là trùng hợp đến khó tin.

 

Tạ Trần Huyên trầm ngâm:

 

“Tức là bằng chứng cụ thể?”

 

Người phụ nữ lập tức phắt dậy, cho rằng đang định thoái thác:

 

“Cậu gì thế hả? Vòng rõ ràng ở trong ngăn bàn nó, bốn mảnh ghép khít, còn bằng chứng rành rành ? Lúc nãy còn đó là vòng rách nát ? Đừng là ngay cả cái vòng rách cũng đền nổi nhé?”

 

Thẩm Ưu dáng vẻ nóng nảy , từ tốn lên tiếng:

 

“Cho dù tìm thấy trong ngăn bàn em , nhưng trong lớp nhiều học sinh. Giờ chơi, Tạ Quân Trạch mặt trong lớp, khả năng là khác lén đặt vòng đó.”

 

Cô chỉ một khả năng hợp lý. dù hiện giờ camera, học sinh trong lớp lúc cũng về gần hết.

 

phụ nữ lập tức trừng mắt:

 

“Còn cô là ai? Dựa con cố tình hại khác hả?!”

 

Thẩm Ưu chớp mắt, giọng điệu vô tội:

Túy Nguyệt Các - 醉月阁

 

chỉ thể bỏ vòng ngăn bàn Tạ Quân Trạch, chứ đó là con chị . Chị vội vàng nhận phần gì?”

 

Ánh mắt phụ nữ càng thêm giận dữ, nhưng Thẩm Ưu vẫn bình thản phân tích:

 

“Nếu thật sự là Tạ Quân Trạch trộm và vỡ, thì vứt luôn thùng rác, mà cố tình để trong ngăn bàn chờ phát hiện? Điều đó chẳng hợp lý chút nào.”

 

Các thầy cô trong phòng , đó cũng là điều mà họ đang thắc mắc.

 

Tạ Trần Huyên thản nhiên :

 

“Một cái vòng cũ, nhà chúng thiếu tiền để bồi thường. tiền nghĩa là thích vu oan. Hơn nữa, các chẳng bằng chứng xác thực nào chứng minh em trộm vỡ cả. Vậy mà cứ thế đổ lên đầu nó, đó là hành động gây tổn thương, mang tính sỉ nhục. Nỗi oan , chúng nhận.”

 

 

Loading...