Giọng khẩn khoản, hạ của bà Trình vang lên qua điện thoại, khiến khó lòng từ chối.
Tạ Trần Huyên im lặng. Một lúc , bà Trình như thở phào nhẹ nhõm, :
“Con gì thì coi như con đồng ý nhé. Vậy thống nhất nhé, mấy hôm nay con trông em giúp nhé, Trần Huyên.”
Nói xong, bà dừng chốc lát, thấy Tạ Trần Huyên phản đối, giọng bà cũng nhẹ nhõm hơn nhiều:
“Mẹ còn chút việc , cúp máy đây.”
Có lẽ thật sự bận việc, bà Trình xong thì đợi đáp mà tự cúp máy luôn.
Cuộc điện thoại rõ ràng khiến tâm trạng vốn đang vui vẻ của Tạ Trần Huyên tụt xuống đáy. Cậu thiếu niên dường như để cảm xúc tiêu cực của ảnh hưởng đến cô, cố gắng giả vờ như chuyện gì, gượng tìm đề tài chuyện.
Thẩm Ưu đột ngột dừng bước, . Khóe môi thanh niên trễ xuống, ánh mắt né tránh, dám thẳng cô. Nếu đầu một đôi tai, hoặc phía cái đuôi, thì chắc hẳn giờ chúng đều ủ rũ cụp xuống.
Nhận ánh dò xét của Thẩm Ưu, Tạ Trần Huyên khẽ mím môi, định rằng , thì bỗng cô :
“Lát nữa tớ rảnh, thể cùng đến đón em trai ?”
“Hả?”
Cậu ngẩn trong giây lát, ngẩng đầu lên cô, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
“Tớ là con út trong nhà, bao giờ đón em trai em gái tan học cả,” Thẩm Ưu trông vẻ háo hức, “Hồi nhỏ cả với hai của tớ tới đón tớ, họ cao trai nên bạn bè ai cũng ghen tị, tớ thấy tự hào lắm luôn!”
Cô tít mắt :
“Cậu cũng mà! Em trai thấy trai cao trai đến đón chắc chắn sẽ khiến mấy bạn cùng lớp ghen tị c.h.ế.t luôn. Đến lúc đó, nó nhất định sẽ cảm ơn vì giúp nó nở mày nở mặt đấy!”
Giọng cô trong trẻo, ánh mắt mang theo ý dịu dàng như thể thể chạm , ấm áp và mềm mại. Đôi mắt tròn trong veo chằm chằm , dù điều ngớ ngẩn đến , vẫn khiến dễ dàng tin tưởng, cuốn theo.
Tạ Trần Huyên vô thức tưởng tượng cảnh bé Thẩm Ưu đeo cặp nhỏ, khỏi cổng trường, thấy trai đang đợi, đôi mắt lập tức sáng rực lên. Trong ánh mắt ngưỡng mộ của đám bạn, cô chạy lon ton tới chỗ , để tháo cặp, nắm tay dắt về nhà, hoặc nũng nịu mệt, đòi bế.
Cô hồi nhỏ chắc chắn là đứa bé đáng yêu nhất đời, ai nỡ từ chối cô cả.
Nghĩ đến đây, ánh mắt dịu , khóe môi khẽ cong lên, cố tình trêu chọc:
“Chỉ nghĩ thế thôi.”
“Không !”
Quả nhiên Thẩm Ưu mắc câu ngay,
“Không tin thì lát nữa chúng cùng đón em xem ai đúng!”
“Được thôi.”
Trước giờ tan học, Thẩm Ưu và Tạ Trần Huyên chờ sẵn cổng trường. Ngoài họ, còn nhiều phụ khác. Xe sang đậu đầy cổng, khiến hai sinh viên đại học lẫn giữa đám lớn trông phần lạc lõng.
Giữa những ánh mắt tò mò liếc , tiếng chuông tan học cuối cùng cũng vang lên.
Một lát , học sinh lượt , tìm cha thì vui vẻ về nhà.
Thẩm Ưu giờ chỉ từng trải nghiệm cảm giác học sinh tan học, đây là đầu tiên ở góc của phụ , thấy mới mẻ vô cùng. Cô mở to mắt khắp nơi, quan sát hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-hao-mon-doc-tam-an-dua-thien-kim-gia-lai-bi-vach-tran-roi/chuong-191-khong-ai-no-tu-choi-co-ca.html.]
“Cậu thấy em trai ? Nó trông như thế nào, giống ? À, chắc nó nhận chứ? Hai chúng đây nổi bật thế , chắc nó sẽ chủ động chạy tới thôi nhỉ?”
Ban đầu, Tạ Trần Huyên vẫn thờ ơ tìm kiếm, nhưng thấy cô nhiệt tình, mắt đảo liên tục, miệng ríu rít ngừng, khỏi bật , cũng nghiêm túc tìm cùng cô:
“Tạm thời thấy. Giống … chắc cũng chút giống.”
Dù cũng cùng cha cùng sinh .
Anh dừng một chút, thêm:
Túy Nguyệt Các - 醉月阁
“ bằng tớ.”
Nghe , Thẩm Ưu bật “phụt” một tiếng, thuận miệng gật đầu phụ họa:
“ đúng, thiếu gia là trai nhất thế giới!”
Khoảng nửa tiếng , mắt Thẩm Ưu cũng mỏi , học sinh gần hết, mà vẫn thấy bóng dáng Tạ Quân Trạch.
Cô cau mày khó hiểu:
“Lạ thật, chẳng lẽ em thấy chúng nên tự về ? nó còn là học sinh tiểu học mà, lớn cùng thì chứ?”
Sắc mặt Tạ Trần Huyên thoáng trầm xuống, chắc nịch :
“Nó khỏi cổng.”
Anh kỹ từng gương mặt học sinh, thể khẳng định trong đám Tạ Quân Trạch.
Đang định gọi cho bà Trình để xin điện thoại của cô giáo chủ nhiệm thì điện thoại bà gọi tới.
Giọng bà Trình phần lo lắng:
“Trần Huyên, hình như Quân Trạch gặp chút rắc rối, cô chủ nhiệm giữ . Con trường xem thử tình hình thế nào nhé. Nếu giải quyết thì sẽ tới ngay.”
“Vâng.”
Tạ Trần Huyên đáp gọn, ghi nhớ lớp và điện thoại mà bà dứt khoát cúp máy.
Hai tìm đến tầng học và phòng giáo viên mà bà Trình , còn tới gần thấy một giọng phụ nữ đầy tức giận vang lên trong hành lang:
“Cô Chu, phụ của Tạ Quân Trạch bao giờ mới đến hả? Đây là chiếc vòng ngọc truyền đời trị giá chín chữ đấy! Hôm nay nhất định tìm nhà nó để chuyện rõ ràng! Nếu cô gọi họ tới trường, thì đưa liên lạc, tự liên hệ cũng !”
Giáo viên chủ nhiệm đang cố gắng xoa dịu:
“Phụ Thang Thịnh Bá, xin chị bình tĩnh một chút, hai đứa trẻ còn ở đây,chị như sẽ chúng sợ đấy.”
Hai bước đến cửa phòng việc, cửa mở toang nên thể thấy rõ cảnh bên trong.
Đa phần giáo viên về hết, chỉ còn cô chủ nhiệm của Tạ Quân Trạch, tổ trưởng khối lớp lớn, hiệu trưởng và hiệu phó. Người phụ nữ tức giận vắt chéo chân ghế sofa, tay khoanh ngực, vẻ mặt hằn học. Bên cạnh là con trai bà , dường như hề để tâm đến cơn giận dữ của , vẫn thản nhiên ôm máy chơi game.
Còn Tạ Quân Trạch cạnh cô giáo chủ nhiệm, mặt tái nhợt, trông như thể ngất bất cứ lúc nào.