Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi - Chương 190: Quà cậu tặng, tớ đều thích

Cập nhật lúc: 2025-10-01 04:19:51
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày hôm .

 

Theo như hẹn, Thẩm Ưu tìm Tạ Trần Huyên cùng dắt ch.ó dạo, còn mang theo một thùng đồ chơi cho Tiểu Táo (con Border Collie nhỏ).

 

Nhìn thấy cả thùng đồ chơi, chú ch.ó nhỏ vui sướng vẫy đuôi liên tục, đôi mắt sáng long lanh ngẩng lên Thẩm Ưu.

 

So với sự hồ hởi của Tiểu Táo, tâm trạng của thiếu niên dường như lắm, ánh mắt u tối chằm chằm thùng quà:

 

“ Nó nhiều đồ chơi .”

 

Tiểu Táo như hiểu lời , vui sủa một tiếng, càng rúc sát Thẩm Ưu, đuôi quẫy ngừng.

 

Như trò ảo thuật, Thẩm Ưu đưa tay từ lưng , chìa cho một hộp quà mù chòm :

 

“Cái cho .”

 

Thiếu niên ngẩn trong giây lát, ánh mắt sáng lên, ngạc nhiên cô:

 

“Tớ cùng phần ?”

 

Thẩm Ưu gật đầu:

 

“Tất nhiên , cảm ơn vẫn luôn chăm sóc Tiểu Táo, hơn nữa hôm qua còn giúp tớ mà!”

 

Hoá … chỉ là để cảm ơn thôi .

 

Tạ Trần Huyên cụp mắt, giọng nhạt nhẽo:

 

“Ồ.”

 

Cậu sai mang thùng quà cho Tiểu Táo căn hộ, cùng Thẩm Ưu dắt ch.ó dạo trong công viên. Hai ai mở lời, bầu khí im lặng bao trùm.

 

Thẩm Ưu nhận cảm xúc của  , ngẫm nghĩ mấy .

 

Chốc lát , thiếu niên nhịn , bất chợt thốt một câu:

 

“Chỉ là quà cảm ơn thôi ?”

 

Thẩm Ưu khựng :

 

“Hả?”

 

Tạ Trần Huyên chậm rãi sang, đối diện với đôi mắt sáng đen trắng rõ ràng của cô, trong ánh mắt trong trẻo , thấy bóng dáng chính .

 

Mím môi, ngay cả cũng thấy sự mất mát thật vô lý, bèn trầm giọng:

 

“… Không gì, coi như tớ .”

 

Thẩm Ưu dễ dàng bỏ qua như .

 

Cô cúi mắt chiếc hộp mù vẫn còn trong tay , mở :

 

“Hình như thích món quà lắm thì ?”

 

Thiếu niên chớp mắt, theo bản năng đáp:

 

“Không thích.”

 

Thẩm Ưu kéo dài giọng “Ồ~~”, nhướn mày:

 

“Không mở xem thử ?”

 

Cô lấy dây dắt ch.ó từ tay sang , để rảnh tay mở quà.

 

Nhìn vẻ chờ mong của cô, Tạ Trần Huyên nghĩ rằng cô chỉ hiếu kỳ trong hộp gì. Cậu định mở thì nhận hộp dấu bóc đó, động tác khựng , lấy một mô hình nhỏ của chòm Bọ Cạp.

 

“Vận may rút hộp mù của tớ lắm, mua hai mươi cái mới cung Bọ Cạp đấy.”

 

Giọng cô chút tiếc nuối. Ánh mắt rơi mô hình nhỏ .

 

Đó là một tiểu tượng Bọ Cạp, đôi mắt đen láy, chiếc đuôi treo lơ lửng một vầng trăng cong. Chỉ điều, bất kể là gương mặt chiếc mũ đầu, tất cả đều mang vẻ mặt cau .

 

Thẩm Ưu cũng theo, trong lòng thầm lẩm bẩm:

 

【Vẻ mặt vui , giống y chang Tạ Trần Huyên bây giờ …】

 

Nghe , giãn mày, khóe môi cong lên:

 

“Tớ thích món quà .”

 

Ngón tay mân mê vầng trăng nhỏ chiếc đuôi, khẽ hỏi:

 

“Vậy là cố ý tặng cho tớ đúng ?”

 

“Tất nhiên !”

 

Thẩm Ưu vẻ “ hỏi thừa quá đó”, nhún vai, tỏ bất lực:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-hao-mon-doc-tam-an-dua-thien-kim-gia-lai-bi-vach-tran-roi/chuong-190-qua-cau-tang-to-deu-thich.html.]

“Được , tớ thừa nhận, lúc nãy mấy lời chỉ là cái cớ để tặng quà cho thôi.”

 

“Ồ, .” Cậu rõ hơn trong mắt:

 

“Về khỏi cần tìm cớ, quà tặng, tớ đều thích.”

 

Thẩm Ưu gật gù:

 

“Được thôi, thôi.”

 

lúc , tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.

 

Thẩm Ưu theo phản xạ lục túi, đó mới nhận điện thoại của .

 

Tạ Trần Huyên cúi mắt tên hiện màn hình, theo bản năng nhíu mày.

 

Hai sát , dù Thẩm Ưu cố tình , ánh mắt vẫn vô thức liếc thấy.

 

【Mẹ】

 

Tạ Trần Huyên gọi đến.

 

Trong đầu cô bất giác thoáng qua cảnh phu nhân Phùng cùng Chương Lăng Vi lấy chuyện để mỉa mai , khiến cô nhíu mày, nhẹ giọng hỏi:

 

“Cậu ?”

Túy Nguyệt Các - 醉月阁

 

Trong mắt thiếu niên hiện lên nét mơ hồ:

 

“Tớ .”

 

“Vậy thì xem bà .” Thẩm Ưu mỉm . “Chỉ là một cuộc điện thoại thôi mà.”

 

Nếu thật sự , tắt máy ngay , cần do dự như thế.

 

Thẩm Ưu âm thầm quyết định, nếu đầu dây bên những lời vô lý, cô sẽ bất ngờ giật máy từ tay , cúp thật nhanh.

 

Ngón tay dừng ở nút nhận một thoáng, cuối cùng nhấn , bật loa ngoài, đặt điện thoại ở giữa hai .

 

Như , Thẩm Ưu cũng chẳng cần nghĩ cách giật máy nữa.

 

Điện thoại kết nối, bên liền vang lên giọng một phụ nữ:

 

“Trần Huyên, là đây.”

 

Tạ Trần Huyên mím môi, giọng căng thẳng, lạnh lùng:

 

“Có chuyện gì?”

 

“Con… con dạo vẫn chứ? Mẹ thành tích thi đại học của con , nhưng chọn theo ý ba con, mà đăng ký Đại học Đế Đô, ngành học cũng là…”

 

Câu hết, Tạ Trần Huyên bật nhạt, cắt lời:

 

“Thế , bà Trình gọi đến chỉ để ông dạy dỗ thôi ?”

 

Thẩm Ưu thấy ngón tay siết chặt điện thoại đến tái nhợt.

 

Đầu dây bên , bà Trình dường như cũng hoảng hốt, vội vàng giải thích:

 

【Không, , ông mắng con chứ? Mẹ chỉ lo ông sẽ nổi giận với con. Hơn nữa ông còn cưới vợ mới, lỡ ông giữ lời, con với phụ nữ khác, thì đến lúc quyền thừa kế…】

 

Tạ Trần Huyên khẩy:

 

“Các ly hôn . Dù quyền thừa kế rơi tay , cũng chẳng liên quan đến bà. Ông cho ai thì liên quan gì đến bà?”

 

Giọng bà Trình thoáng ảm đạm:

 

【Mẹ lo con thiệt thòi, chứ vì tài sản nhà họ Tạ.】

 

Nghe , Thẩm Ưu cảm thấy của Tạ Trần Huyên dường như giống như tưởng tượng.

 

Cô vốn nghĩ đối phương là một lạnh lùng, mặc kệ con trai.

 

Tạ Trần Huyên ngẩng mắt cô, môi mấp máy như gì đó, nhưng thôi.

 

“Còn chuyện gì khác ?”

 

【Trần Huyên, con đang nghỉ hè, rõ bây giờ rảnh ? Nếu thể, nhờ con đến trường đón Quân Trạch, cho nó sang chỗ con ở vài ngày.】

 

Tạ Quân Trạch, em trai cùng cha khác của Tạ Trần Huyên, đang học tiểu học ở trường quý tộc tư thục, kỳ nghỉ muộn hơn họ một chút.

 

Thẩm Ưu theo bản năng ngẩng đầu Tạ Trần Huyên. Quả nhiên, khi rõ mục đích thực sự của cuộc gọi, ánh mắt thiếu niên lóe lên vẻ châm biếm:

 

“Dựa cái gì? Con của bà, chẳng lẽ bà tự lo nổi ?”

 

【Gần đây bận quá, thoát . Hơn nữa Quân Trạch luôn miệng nhớ , cho nên… Trần Huyên, coi như nhờ con, ?】

 

 

 

Loading...