Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi - Chương 187: Cậu là ca vương thành phố W, ai dám chê cậu chứ?

Cập nhật lúc: 2025-10-01 03:11:47
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngọn gió nhẹ dường như cũng lưu luyến khung cảnh mắt, mang theo cánh hoa rơi lướt qua mái tóc thiếu nữ.

 

Từ Diệp Phồn đến mức ngẩn ngơ, còn khán giả trong phòng livestream thì kích động đến mức hét ầm lên.

 

【A a a a a! theo dõi tiểu thư thì sẽ xem thứ mà!】

 

hai chữ “xứng đôi” đến mệt luôn đó!!!】

 

【Hu hu hu hu! CP lâu lắm mới thấy!! Biết họ vẫn thế an tâm !!!】

 

【Hừ hừ, mấy từng show rằng họ chỉ là kịch bản, là hào môn giả, mau đây xin !】

 

【Ngọt quá ngọt quá! trúng chiêu ! Chiến thần tình yêu thuần khiết ngã gục ngay tại chỗ!!】

 

【Đã chụp màn hình .】

 

【Cái hôn một cái thì xuôi nha?!】

 

Không trở thành nhân vật chính trong livestream của Từ Diệp Phồn, lúc Thẩm Ưu thấy chiếc mousse đào dường như từ trời rơi xuống thì sững . Sau đó, cô nhận lưng . Ngẩng đầu đối diện với ánh mắt mang theo ý , cô cũng bất giác mỉm :

 

“Ủa, ở đây mousse đào ? Sao tớ thấy ?”

 

Tạ Trần Huyên đặt bánh xuống bàn cạnh cô, tiện thể xuống bên cạnh:

 

“Ở đây , tớ mua mang đến.”

 

“Ồ?”

 

Thẩm Ưu chớp mắt, vẻ cưng chiều:

 

“Cậu chủ cố tình mua riêng cho tớ ?”

 

Nghe cô cũng học theo Văn Phú bọn họ gọi là “ chủ” để trêu chọc, Tạ Trần Huyên nhướng mày:

 

, còn mau tạ ơn thánh thượng ban ân?”

 

Giây tiếp theo, Thẩm Ưu bật dậy, mở miệng định hát. Vừa thấy động tác, Tạ Trần Huyên lập tức hiểu cô gì, vội vàng lên ấn cô xuống:

 

“Đừng hát, hát là tớ cảm ơn lắm .”

 

“Sao ?” Thẩm Ưu giả vờ tủi

 

“Cậu chủ chê giọng hát của tớ ?”

 

Tạ Trần Huyên chống cằm, cô diễn trò. Ánh mắt từ đôi mắt long lanh của cô khẽ dịch xuống, dừng thoáng chốc bờ môi hồng phấn, như bỏng mà nhanh chóng dời . Yết hầu khẽ động, :

 

“Cậu là ca vương thành phố W, ai dám chê chứ?”

 

xa, Từ Diệp Phồn vốn định đến chào Thẩm Ưu, nhưng thấy hai cạnh trò chuyện thì thôi, quấy rầy nữa.

 

Khán giả trong phòng livestream chỉ thấy hành động và khẩu hình của hai , nhưng hai gì. Họ càng thích thú, thi hóa thành thám tử, đoán xem hai đang chuyện gì.

 

Giữa lúc đó, một nhóm đàn ông mặc vest ngang qua mặt họ.

 

“Lỗi Tử, ngờ hôm nay thực sự dám đến. Nếu là thì c.h.ế.t cũng xuất hiện .”

 

thế, Lỗi ca, chẳng lẽ tin Hạ Thiến sẽ đính hôn với nhà họ Thẩm ? Biết hôm nay họ nhân dịp đông sẽ công bố luôn chứ.”

 

“Cậu đừng với đến đây chỉ để trực tiếp chúc phúc họ nhé?”

 

“Haiz, Lỗi ca, hiểu tâm trạng mà. Dù thích thích , nhưng vẫn nhịn gặp mặt…”

 

Lời còn dứt, đàn ông gọi là “Lỗi ca” bật khinh miệt, ngắt lời:

 

“Chúc phúc? chúc phúc cái rắm !”

 

Mạnh Thạch Lỗi giọng điệu đầy khinh bỉ:

 

“Thằng họ Thẩm thì gì ghê gớm chứ? Chẳng qua dựa ông già nó thôi. Đợi lão về hưu, nó chỉ cần thừa kế công ty. Đổi thành một con ch.ó cũng ! Có bản lĩnh thì tự gây dựng, nhờ cậy ông già, nên từ hai bàn tay trắng . Khi đó , Mạnh Thạch Lỗi, mới miễn cưỡng công nhận nó là đàn ông.”

 

“Pfft.”

 

Câu đầy tự phụ khiến Thẩm Ưu ở gần đó nhịn bật .

 

Tiếng quá đột ngột, khiến đám đàn ông đều đầu .

 

Mạnh Thạch Lỗi cau mày chằm chằm cô, linh cảm cho rằng tiếng đó là nhắm , tức tối:

 

“Cười cái gì mà ?”

 

nhận gương mặt của Thẩm Ưu, thấp giọng nhắc:

 

“Cô là Thẩm Ưu, em gái của Thẩm Triết An.”

 

Nghe , Mạnh Thạch Lỗi càng chắc chắn tiếng là cố ý.

 

Thấy Tạ Trần Huyên cũng ở đó, bọn họ thoáng lộ vẻ dè chừng.

 

Mạnh Thạch Lỗi quan sát Thẩm Ưu, thấy cô mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng, vẻ ngoài trong sáng vô hại, trong lòng động, hừ lạnh:

 

“Hừ, Thẩm Ưu đúng ? Cô đang cô tức giận ? Cô cho rằng sai ? Anh trai cô gì giỏi? Nếu sinh nhà họ Thẩm, thì chuyện tuổi trẻ như thế chủ gia tộc? thẳng, cô nhất đem lời truyền đạt cho . Nếu phục, bảo đến tìm đối mặt!”

 

Nói xong, thấy Thẩm Ưu chỉ im lặng , đáp, Mạnh Thạch Lỗi liền cao giọng:

 

“Này, cô hiểu đấy?!”

 

Thẩm Ưu mỉm , bình thản:

 

“Anh trai bận, rảnh quan tâm đến mấy con mèo con ch.ó thích khoác lác .”

 

Không ngờ Thẩm Ưu thẳng thắn thế, Mạnh Thạch Lỗi ngây , nổi giận:

 

“Cô gì?!”

 

Dám bảo là kẻ khoác lác?!

 

Thẩm Ưu khẽ mím môi, hàng mi run nhẹ, giả vờ tiếng quát dọa sợ, ấm ức sang Tạ Trần Huyên:

 

“Cậu chủ, hung dữ quá .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-hao-mon-doc-tam-an-dua-thien-kim-gia-lai-bi-vach-tran-roi/chuong-187-cau-la-ca-vuong-thanh-pho-w-ai-dam-che-cau-chu.html.]

 

Mọi : ???

 

Họ cô như điên. Dù họ gần đó cũng tin chỉ một câu của Thẩm Ưu khiến Tạ Trần Huyên mặt vì cô.

 

giây tiếp theo, thiếu niên quả quyết dậy.

 

Bọn họ tưởng rằng Tạ Trần Huyên Thẩm Ưu cho cạn lời nên định rời , chuẩn hả hê. Nào ngờ kịp vui mừng thì thấy bước thẳng về phía Mạnh Thạch Lỗi.

 

“Xin .”

 

Thiếu niên cao hơn , mặt, ánh mắt xuống, giọng điệu lệnh như cấp với thuộc hạ.

 

Mạnh Thạch Lỗi bực bội nhưng cũng thể đối đầu trực diện, lùi nửa bước:

 

“Gì cơ?! Tại xin ?!”

 

Tạ Trần Huyên nhướng mày, tay đặt lên vai :

 

“Ca vương thành phố W của chúng mà thứ mèo ch.ó nào hung dữ cũng ?”

 

Thẩm Ưu: ???

 

Tay cầm bánh mousse khựng , khóe miệng giật giật.

 

cần lôi danh hiệu ca vương thành phố W .

 

Áp lực vai mạnh, nhưng khiến rợn tóc gáy. Mạnh Thạch Lỗi nuốt nước bọt, bối rối:

 

“Cậu… đang cái gì thế?”

 

“Nghe hiểu tiếng ?”

 

Một nụ lạnh lùng thoáng hiện môi thiếu niên. Trong chớp mắt, Mạnh Thạch Lỗi cảm thấy đầu gối đau buốt, kìm quỳ sụp xuống, hét lên đau đớn.

 

Động tác quá nhanh, cả lẫn đám bên cạnh đều kịp nhận chuyện gì.

 

khi bỗng quỳ xuống rên rỉ, những xung quanh theo bản năng né sang một bên, tránh liên lụy.

 

“Giờ xin ?”

 

Thiếu niên khoanh tay, bên cạnh, giọng như bàn bạc.

 

tai Mạnh Thạch Lỗi chẳng khác gì lời cảnh cáo: nếu xin , sẽ tiếp tục ăn đòn cho đến khi chịu xin thì thôi.

 

Mạnh Thạch Lỗi ôm gối run rẩy lên, cam lòng hỏi:

 

“Tại bênh vực Thẩm Ưu?”

 

Tạ Trần Huyên như chẳng thấy, chỉ day trán thở dài:

 

“Vẫn chịu xin ?”

 

Tim Mạnh Thạch Lỗi chợt hụt một nhịp.

 

“Mọi đang ?”

 

Giọng của Hạ Thiến vang lên. Thẩm Ưu khẽ nhíu mày, liếc qua lặng lẽ bỏ .

 

Cứ tưởng tránh rắc rối nên lén rời , hóa là chạy cầu cứu, kéo cả chị Hạ Thiến đến.

 

Ánh mắt Mạnh Thạch Lỗi sáng lên:

 

Túy Nguyệt Các - 醉月阁

“Hạ Thiến! Hạ Thiến, cuối cùng cũng đến !”

 

“Chúng là bạn học cũ, chủ cho tớ.” Cảm thấy Hạ Thiến ở đây, Thẩm Ưu và Tạ Trần Huyên chắc chắn dám càn, lập tức thêm khí thế, chìa vết thương gối kêu ca:

 

“Tớ là khách mời đến dự sinh nhật, mà em gái Thẩm Triết An cùng bạn cô bắt nạt tớ. Cậu xem, chuyện xử lý thế nào?”

 

Hạ Thiến cúi đầu gối sưng đỏ, nhíu mày:

 

“Vì họ bắt nạt ?”

 

“Chuyện đó…” Mạnh Thạch Lỗi chột , cứng giọng:

 

“Làm mà tớ ? Cậu hỏi bọn họ chứ! Rõ ràng tớ chỉ ngang qua, là bọn họ tay .”

 

Khi , ánh mắt láo liên, vô tình chạm ánh ý nhị của Thẩm Ưu, liền nghẹn một nhịp.

 

Ngay đó, Thẩm Ưu liền kể rành rọt những lời ngạo mạn ban nãy của .

 

Hạ Thiến còn gì hiểu nữa?

 

Khuôn mặt lạnh lùng, cô thẳng Mạnh Thạch Lỗi đang chột :

 

“Ở đây nhiều như , tại họ động thủ với , còn ? Rõ ràng mới là nên tự nhận bản , đừng chọn yếu để bắt nạt, khoác lác khoe mẽ như nữa.”

 

“Cậu… Hạ Thiến, lắm, cô lắm.” Sắc mặt Mạnh Thạch Lỗi lúc trắng lúc xanh, tức giận gầm lên:

 

“Năm đó tao theo đuổi mày bao lâu cũng từ chối, còn tưởng mày cao ngạo lắm! Hóa chỉ vì chê tao nghèo thôi!”

 

Hạ Thiến nhíu mày, ánh mắt chẳng khác gì kẻ thần kinh.

 

Mạnh Thạch Lỗi vẫn chìm trong ảo tưởng, tự coi là nạn nhân oan ức:

 

“Năm đó thật lòng thích cô! Cô ghét mùi t.h.u.ố.c lá, bỏ thuốc. Cô ghét hình xăm trông như học sinh hư hỏng, xóa. Cô học hành nghiêm túc, yêu đương, cũng , cắm đầu học, chỉ để thi cùng trường đại học với cô… Thế mà ? Cô lẳng lặng du học nước ngoài! Sao cô với ? Cô coi như thằng ngốc ?!”

 

Hạ Thiến đầy khó hiểu:

 

từng yêu cầu gì, cũng chẳng nghĩa vụ báo cáo chuyện riêng cho .”

 

Việc cô quyết định du học, chỉ cần bàn với gia đình. Mạnh Thạch Lỗi và cô hề quan hệ gì, cô việc gì cho ?

 

Tất nhiên, Mạnh Thạch Lỗi chẳng lọt tai, chỉ tiếp tục:

 

“Cô về nước xem mắt với Thẩm Triết An, bao lâu thành một đôi, bây giờ còn sắp đính hôn? Hừ, vì quyền thế nhà họ Thẩm thì tin!”

 

Lời dứt, liền thấy giọng của Thẩm Triết An vang lên:

 

 

Loading...