Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi - Chương 122: Trời đất bao la, ăn uống là chân ái
Cập nhật lúc: 2025-07-02 07:14:55
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nếu ánh mắt có thể g.i.ế.c người, thì Hạ Sách Minh giờ đã thành tro rồi.
Thế nhưng, dù cảm nhận được sự không tình nguyện của cô gái, anh ta vẫn giả vờ như không hay biết, bởi vì đó là cả mười triệu bản album cơ mà! Đến lúc đó, đừng nói là lọt vào top 5 bảng xếp hạng album bán chạy nhất, có khi anh ta còn phá vỡ kỷ lục doanh số bán album đơn của giới ca sĩ ấy chứ!
Hạ Sách Minh nở nụ cười tự nhiên, quyết tâm giả ngơ đến cùng: “Tiểu Mộng, em mau ngồi xuống đi, nấu ăn vất vả thế này còn đứng làm gì?”
Cô gái đứng im không nhúc nhích, ánh mắt không chớp nhìn Tạ Trần Huyên đã ngồi xuống cạnh Thẩm Ưu, khẽ cắn môi, vẻ mặt bướng bỉnh: “Anh ghét bỏ em đến vậy sao?”
Nghe giọng cô run rẩy rõ rệt, mọi người trong lòng chợt thót một tiếng, ngẩng đầu lên thì vừa vặn nhìn thấy một giọt nước mắt trong suốt lấp lánh lăn dài từ khóe mắt cô.
【Trời đất ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy?】
Trước mặt bày đầy những món ăn nóng hổi, trông rất ngon miệng, nhưng “đầu bếp” – vị khách mời mới – lại mãi không chịu ngồi xuống, còn nghi ngờ là bị hành động của Tạ Trần Huyên làm tổn thương sâu sắc. Thẩm Ưu dù bụng đói cồn cào cũng không thể động đũa, chỉ đành thở dài trong lòng.
【Haizz, ngồi đâu chẳng giống nhau? Trời đất bao la, ăn uống là chân ái, no bụng mới là điều quan trọng nhất chứ!】
Hạ Sách Minh nhanh chóng rời mắt khỏi khuôn mặt còn vương nước mắt của cô gái, cúi đầu giả ngơ.
Mặc kệ, chuyện này không liên quan đến anh ta, anh ta chỉ đổi chỗ thôi mà!
“Cô là ai vậy?”
Thấy cô gái cứ nhìn chằm chằm mình, Tạ Trần Huyên hơi nhíu mày, mãi vẫn không tìm thấy trong ký ức một khuôn mặt nào có thể khớp với người trước mặt.
Chiều nay, tổ chương trình thông báo tạm thời rằng sẽ có một khách mời mới đến, Tạ Trần Huyên không để tâm, dù sao anh tham gia chương trình này cũng không có ý định kết bạn với ai ngoài Thẩm Ưu.
Mái tóc bạc nhuộm highlight, khuôn mặt tinh xảo nhưng lạnh lùng không chút cảm xúc, khiến Tạ Trần Huyên khi không biểu cảm thì toàn thân đều toát ra khí chất “người lạ chớ đến gần”.
Vị khách mời mới này thật sự rất kỳ lạ, sau khi bước vào, cô ấy phớt lờ tất cả những người chủ động chào hỏi, đi thẳng đến chỗ anh, nở nụ cười rạng rỡ, đứng trước mặt anh, thân thiện đưa tay ra hỏi tên anh.
Tạ Trần Huyên chỉ cảm thấy cô ấy thật vô lý, liếc mắt nhìn cô ấy một cái, dưới ánh mắt đầy mong đợi của cô gái, anh lạnh nhạt nói: “Cô chắn tầm nhìn TV của tôi rồi.”
“À,” cô gái không hề bị sự lạnh lùng của anh làm cho sợ hãi, lùi lại hai bước, giọng nói càng nhẹ nhàng hơn: “Xin lỗi nhé, em chỉ muốn kết bạn với anh thôi, không để ý anh đang xem TV.”
“…”
Bên kia có rất nhiều người sẵn sàng kết bạn với cô ấy, cô ấy có mắt không tốt hay sao mà lại nhìn ra anh muốn làm với quen cô ấy?
Tạ Trần Huyên không thèm nhìn cô ấy, làm động tác im lặng: “Giọng cô cũng làm phiền tôi xem TV rồi, im lặng một chút được không?”
“Được rồi,” cô gái lộ vẻ thất vọng, nhưng chỉ thoáng qua, rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, quay người lấy ra hộp đồ ăn mang theo, mở ra đặt trước mặt anh, với giọng điệu nửa đùa nửa thật: “Anh chàng cool ngầu lạnh lùng này, có thể nể mặt nếm thử chút bánh ngọt do em tự tay làm không?”
Dừng lại một chút, dường như nhớ ra ở đây còn có người khác, cô gái vội vàng quay đầu nói với họ: “Mọi người cũng có thể nếm thử, tôi làm rất nhiều, có nhiều hương vị khác nhau cho mọi người chọn đó nha.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-hao-mon-doc-tam-an-dua-thien-kim-gia-lai-bi-vach-tran-roi/chuong-122-troi-dat-bao-la-an-uong-la-chan-ai.html.]
Hành động vừa rồi của cô ấy đã khiến những người vốn định nhiệt tình chào đón cô ấy có những suy nghĩ khác. Bên cạnh đó, hành vi chữa cháy của cô ấy cũng thật sự quá qua loa rồi. Dương Tư Thu thu trọn ánh mắt sáng rực của cô ấy khi nhìn Tạ Trần Huyên vào trong tầm mắt, trong lòng liên tục cười lạnh, vẻ mặt cũng không khách khí: “Thì ra cô còn biết chúng tôi có mặt ở đây à, tôi cứ tưởng trong mắt cô, chúng tôi chẳng khác gì không khí cơ.”
Túy Nguyệt Các - 醉月阁
Giọng điệu sắc bén của cô khiến khuôn mặt cô gái hơi cứng lại. Mặc dù đúng là cô ấy đã phớt lờ những người khác trước, nhưng Dương Tư Thu lại cố tình nói ra những lời như vậy trước mặt mọi người để làm cô ấy khó xử, càng khiến cô ấy khó chịu trong lòng.
“Tôi cũng không cố ý bỏ qua mọi người, cô có phải nói nặng lời quá rồi không? Cũng không cần nói khó nghe như vậy chứ?”
Thấy khách mời mới vừa đến mà hai cô gái đã sắp cãi nhau, Vương Bốc Kiệt vội vàng lên tiếng: “Thôi thôi, có gì thì nói chuyện đàng hoàng, hai mỹ nữ đừng cãi nhau nữa.”
Anh ta nhanh chóng bước đến trước mặt cô gái, cầm một miếng bánh quy trong hộp đồ ăn, nhét vào miệng, rồi nói với giọng điệu khoa trương: “Oa! Bánh quy này ngon quá! Mọi người mau thử đi!”
Nói rồi, sợ những người khác không chịu hợp tác, khiến không khí càng thêm căng thẳng, anh ta chủ động lấy mấy miếng đi chia cho những người khác.
Hạ Sách Minh và Trịnh Cao Viễn đều thoải mái nhận, nhưng Dương Tư Thu lại lạnh mặt, đẩy tay anh ta đưa bánh quy ra, nói một cách mỉa mai: “Đừng như vậy, đây là bánh quy người ta đặc biệt làm cho Tạ Trần Huyên, tôi không dám ăn đâu, lỡ sau này người ta bắt đền thì chẳng lẽ tôi phải vào toilet nôn ra trả lại à?”
Hai người đã cho bánh quy vào miệng: “…”
Khuôn mặt cô gái khó coi: “Hôm nay cô không đánh răng à? Sao nói chuyện khó nghe thế? Cố tình làm người ta ghê tởm đúng không?”
Thấy hai người không ai chịu nhường ai, Hạ Sách Minh nghe đạo diễn nói qua tai nghe bảo anh ta mau chóng kiểm soát tình hình, liền vội vàng lên tiếng: “Ê ê ê, mọi người gác lại ân oán cá nhân đi nhé, bây giờ có một vấn đề rất quan trọng cần giải quyết.”
Trịnh Cao Viễn nhìn anh ta: “Vấn đề gì?”
Ánh mắt những người khác cũng tập trung vào anh ta, chờ đợi câu nói tiếp theo.
“Bữa tối ấy, đạo diễn vừa nói, bữa tối hôm nay không sắp xếp cho chúng ta nữa, bắt chúng ta tự tìm cách giải quyết.”
“Đạo diễn nói có thể cung cấp tiền để chúng ta đi siêu thị gần đó mua nguyên liệu về nấu ăn,” Hạ Sách Minh dừng lại một chút, rồi mếu máo: “Nhưng tôi không biết nấu ăn!”
Nghe vậy, ánh mắt cô gái lập tức sáng lên, không chút nghĩ ngợi: “Không sao, tôi biết nấu ăn mà, cứ giao cho tôi.”
Trịnh Cao Viễn cũng lên tiếng: “Tôi cũng biết làm vài món, có thể giúp được.”
Nhà bếp sau ngày đầu tiên họ làm mấy món ăn khó nuốt thì không còn nổi lửa nữa, nồi niêu xoong chảo để đó đều bám chút bụi, cần có người rửa sạch. Ngoài ra, còn cần có người đi siêu thị mua nguyên liệu, thế là họ bàn bạc một chút, quyết định chia thành hai đội.
Thẩm Ngôn vừa ra khỏi phòng nói muốn ở lại biệt thự, còn Dương Tư Thu vừa nảy sinh mâu thuẫn với cô gái kia, đương nhiên cũng không muốn đi cùng cô ấy.
Tạ Trần Huyên mở miệng: “Vậy tôi cũng…”
Lời còn chưa nói hết, cô gái dường như đã cảm nhận được anh sắp nói gì đó, liền cướp lời: “Rửa dụng cụ và bát đĩa không phải là công việc vất vả lắm, cứ để hai cô gái ở lại làm thôi, những người khác thì cùng đi siêu thị mua sắm nhé, chúng ta có thể mua nhiều đồ hơn, mua luôn nguyên liệu cho mấy ngày tới.”
Tai Thẩm Ngôn rất thính, mặc dù trước đó cô ở trong phòng xử lý công việc, nhưng tình hình diễn ra ở phòng khách dưới lầu, cô đều biết rõ.
Cô lướt mắt nhìn cô gái một cái, sau đó nhìn Tạ Trần Huyên với vẻ mặt không cảm xúc, mỉm cười: “Đúng vậy, cô ấy nói đúng, mọi người cứ đi siêu thị mua sắm đi.”