[TN70] Xuyên thành cô nàng lắm mưu nhiều kế TN 70 - Chương 234

Cập nhật lúc: 2025-12-06 14:38:30
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quẹo qua góc phố, bất ngờ gặp ít quen, họ nhiệt tình bước tới chào hỏi, Dương Viện vội vàng lau miệng, nở nụ xã giao.

Đoạn đường ngắn ngủi , mất khá lâu.

“Ê, đồng chí Dương, cô cuối cùng cũng về .” Là chú Lương Tử, “Hai hôm hai đến, cũng họ Lương, còn căn nhà của cô là của họ, đợi mấy ngày .”

Trước là của họ?

Dương Viện nghĩ điều gì đó, vội hỏi hai đó giờ ở ?

cũng rõ, họ đến hai , nhà cô, là đợi, .”

Dương Viện khỏi nghĩ ngợi, chẳng lẽ là cha ruột mà Lương Châu từng gặp trở về?

“Bố? Bố?” Dương Dương nhà buông tay , chạy tìm bố, khiến Dương Viện chút ghen tị. Thằng nhóc hư , rõ ràng mấy năm nay cô là chăm sóc nó nhiều hơn, gặp bố, nó mừng rỡ như điên.

Lương Châu tiếng bước từ sân , “Dương Dương, bố ở đây . Ăn cơm .”

Căn nhà quá bẩn, chắc chắn là do Dương Văn Bình tận tâm, thường xuyên đến giúp họ dọn dẹp. Giờ chỉ cần dọn dẹp qua loa là thể ở , Lương Châu một dọn dẹp gần xong .

“Viện Viện, đây . Lát nữa chúng nấu cơm ở đây, là về nhà thăm chút ?” Cái nhà dĩ nhiên là nhà họ Dương.

Lần họ trở về, một là vì chuyển từ Thượng Hải về thành phố Kinh, tiện đường ghé qua thăm ông bà ngoại. Hai là Dương Chí Khang sắp kết hôn, nhân dịp gần đây bận rộn, cả hai đều thời gian, lâu về, nên về thăm.

Lương Châu rửa tay, tiên lấy đồ ăn vặt từ trong túi bày lên bàn đá ngoài sân, để hai con ăn.

Dương Viện thấy cởi áo khoác bận rộn cả buổi sáng, còn đổ mồ hôi, phụ nữ thì yêu thương chồng , “Hay là về nhà , em thèm cơm em nấu .”

Lương Châu , chút do dự, lập tức quần áo, lấy chai rượu ngon mang về, lát nữa ghé qua phố mua thêm vài cân thịt. Nhà bố vợ, cần khách sáo, mang đến là những thứ thiết thực.

Một tay xách rượu, một tay đỡ vợ, Dương Dương , tò mò ngó xung quanh.

Chỉ là đối diện một đàn ông mặc vest tới, thấy khuôn mặt Lương Châu, lập tức vẻ mặt kích động chặn đường họ.

“Anh, , nhà , , họ Lương ?” Lương Châu che chắn vợ , nhưng đàn ông bước lên một bước, “Anh Lương Kiêm ?” Nghe thấy cái tên , hai vợ chồng .

Lương Kiêm ai khác, chính là ông Lương già năm xưa kiên quyết nhận cháu trai.

Xem , hôm nay .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tn70-xuyen-thanh-co-nang-lam-muu-nhieu-ke-tn-70/chuong-234.html.]

Người đàn ông cũng họ Lương, đến từ Mỹ, nhưng Đài Loan. Anh mồ côi cha từ nhỏ, lang thang nhiều năm gặp cha nuôi, “Cha nuôi tên là Tạ Nguyên, ông nhiều tên lắm, nhưng ở quê nhà, cha đặt cho ông cái tên là Lương Cảnh Trạch.”

Lương Cảnh Trạch, ba chữ , Lương Châu hề xa lạ. Nhiều năm , khi còn là Lý Minh Vũ, ít thấy cái tên từ miệng ông Lương già. Cho đến tận bây giờ, ở nơi ký tên đề từ “Tự cường bất tức” mà lau bụi xong, ba chữ vẫn còn rõ ràng.

Lương Cảnh Trạch mang nhiệm vụ rời khỏi Đại lục, xa xứ đến Đài Loan. Ban đầu mới đến Đài Loan ông là một thành viên của nghị viện, nhưng đó lâu, phong trào thanh trừng nổi lên, ông thoát đợt đầu, thoát đợt thứ hai.

Thân phận, nhiệm vụ, cấp của ông , quãng đời vùng xoay sở giữa các phe phái suốt bao năm, cùng với nỗi nhớ quê nhà, tất cả đều kết thúc đột ngột hòn đảo nhỏ đó.

Lương Cảnh Trạch kết hôn, chỉ một con nuôi bên cạnh. Và để bảo vệ đứa trẻ , ông bao giờ tiết lộ nửa lời, chỉ đến khi ông Lương vội vàng đưa lên máy bay sang Mỹ, ông mới đưa cho một phong thư, rơi lệ dặn dò câu cuối cùng, “ tên là Lương Cảnh Trạch, quê hương ở Đại lục, nơi đó gia đình , niềm tin của . Nếu thể, ơn, con trai, về thăm một .”

Từ đó về , ông Lương bao giờ gặp cha nuôi nữa.

Còn trong phong thư, là nỗi nhớ nhung ông kìm nén bấy lâu.

Lương Châu xong hai lá thư trong phong bì, một lá gửi cho cha , một lá cho Trần Dung.

Và cuối cùng, Lương Châu nắm chặt tấm vé tàu nhỏ bé , ngón tay khẽ run. Tấm vé tàu tương tự, Lý Chính Dương cũng từng đưa cho một tấm, đó là thứ ruột để trong chiếc khăn bọc hồi thơ ấu.

Đến ngày hôm nay, khi sổ tay của ruột, thấy tấm vé tàu giống hệt . Phải chăng điều cho thấy, nhiều năm cái đêm mưa gió bão bùng , Lương Cảnh Trạch cũng , chờ đến, nên ông cũng từ bỏ việc lên tàu, .

Câu hỏi chắc chắn câu trả lời, nhưng Lương Châu sẵn lòng tin như .

Chỉ là, thời gian trôi qua, cần chờ, và chờ, đều còn nữa .

Ngoại truyện Chương 199: Hạnh phúc đời thường

Hai vợ chồng ở thành phố Giang Điền một tuần.

Đầu tiên là tham dự đám cưới của Dương Chí Khang. Anh nghiệp đại học tiếp tục học thạc sĩ nghiên cứu sinh, đó phân công công tác tại bệnh viện tỉnh lỵ. Vì công việc bận rộn, chuyện tìm đối tượng trở thành một vấn đề nan giải. Có một thời gian, Dương sốt ruột vì .

Giờ đây cuối cùng cũng kết hôn lập gia đình, bố Dương và Dương đỗi vui mừng.

Vợ của Dương Chí Khang là Diêu Mỹ Phượng, là bạn học cùng đại học với . Nghe hai họ đây từng một đoạn tình cảm ở trường, đó chia tay đó, dù bây giờ đến với , chút ý nghĩa của sự gương vỡ lành.

Hơn nữa, nhà cô cũng ở gần họ, xuất từ một ngôi làng huyện Chính Khưu, một cô gái chỉ trình độ tiểu học. Nghe năm xưa cô tự kiếm tiền học phí, vùi đầu đèn sách suốt ba năm, dù gia đình ủng hộ, vẫn kiên quyết thi đại học, cuối cùng đỗ trường Đại học Y khoa, tự lực cánh sinh bước .

Diêu Mỹ Phượng tuy cũng học ngành y, nhưng khi nghiệp chỉ ở bệnh viện một năm nghỉ việc, cũng học chuyên sâu thêm, mà chuyển sang ăn buôn bán. Hiện giờ công việc kinh doanh của cô đang phát triển thuận lợi, đầu óc.

“Vậy thì đây đúng là một cô gái chủ kiến.” Nghe Tiêu Thư Uyển kể xong, Dương Viện cũng liên tục thán phục, những thể nắm bắt cơ hội thành công trong thời đại , quả thực đều là những phi thường.

Hiện nay kinh tế phát triển mạnh mẽ, nhà hàng cũng còn là những quán ăn quốc doanh như xưa nữa. Không xa, dù thì tửu lâu nhất trong thành phố bây giờ chính là Cẩm Nguyên Thực Phủ của Tiêu Thư Uyển.

Loading...