[TN70] Xuyên thành cô nàng lắm mưu nhiều kế TN 70 - Chương 225

Cập nhật lúc: 2025-12-06 14:33:07
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đau đớn ngẫm nghĩ, Dương Viện hạ quyết tâm, năm nay thờ ơ với , năm sẽ khiến thể trèo cao, , cần đến năm , mùa hè sẽ trở về.

Trước ngày Lý Minh Vũ nhập học, bụng Dương Viện nhô lên. Anh nghĩ, phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i tiện, nên đưa Dương Viện vội, đợi sắp xếp thứ xong xuôi, mùa hè nghỉ học trở về, kịp để ở bên Dương Viện sinh nở và ở cữ, đến tháng chín khai giảng, cả gia đình ba sẽ cùng qua đó.

Vốn còn sợ Dương Viện vui, nào ngờ khi , Dương Viện đồng ý ngay: “Em nhất định sẽ thi đậu đại học cho thấy, , em cho thế nào là trình độ giáo d.ụ.c thế kỷ hai mươi mốt.”

Lý Minh Vũ bật gật đầu, dám phản bác: “Được, cứ để mở mang tầm mắt.”

Trước khi , buổi tối Lý Minh Vũ cùng Dương Viện về nhà họ Dương ăn cơm, khi rời , Dương Viện sẽ chuyển về nhà họ Dương ở, ban ngày sẽ do Dương Văn Bình đưa đón cô .

Đến tận khi ăn tối xong , Lý Minh Vũ vẫn liên tục dặn dò Dương Văn Bình, nhờ chiếu cố nhiều hơn.

Đi đến đầu ngõ, họ tình cờ gặp Tống Xán lâu gặp.

Tống Xán dẫn theo chồng là Lộ Thần, tay còn dắt một cô bé tết tóc hai bên: “Viện Viện? Lâu quá gặp, đấy?”

Lộ Thần cùng Tống Xán về thăm nhà, hôm nay mới đến nhà họ Tống, cả nhà ba nhân lúc buổi tối bữa cơm rảnh rỗi, đến thăm nhà họ Dương.

lâu gặp, Dương Viện mỉm : “Xán Xán về , mới từ nhà , chuẩn về đây.”

Mãi đến lúc Tống Xán mới nhận , Dương Viện lấy chồng.

Hai bên , giới thiệu và hỏi thăm vài câu, mới từ từ chia tay.

Dương Viện kìm khẽ vuốt chiếc bụng nhô cao của , đây là con của cô, đàn ông bên cạnh, đây là chồng của cô. Họ đều là thật, đều cuộc đời riêng của .

“Sao thế?” Lý Minh Vũ tưởng cô khỏe chỗ nào,

Dương Viện lắc đầu: “Không , chỉ là cảm thấy, thật , thật , thật !”

Ánh mắt Lý Minh Vũ dịu dàng, mỉm gì, nhưng kéo cô sát lòng hơn, che chắn gió lạnh giúp cô. Hôm nay trời đổ tuyết nhỏ, họ xe, đôi vợ chồng trẻ tựa sát , con đường về nhà, phía họ, những sợi tuyết trắng tinh bay lả tả, và hạnh phúc thuộc về họ, mới chỉ bắt đầu!

Chương 192 Ngoại truyện: Dương Nguyệt Chu Hướng Thần (1)

Vừa trở về từ thành phố Giang Điền, Dương Nguyệt còn kịp uống ngụm nước nào, vội đến bưu điện hỏi về thủ tục chuyển chính thức của .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tn70-xuyen-thanh-co-nang-lam-muu-nhieu-ke-tn-70/chuong-225.html.]

Đến khi nhận sổ công lương, xác nhận nữa trở thành nhân viên chính thức, tảng đá lớn đè nặng trong lòng Dương Nguyệt cuối cùng cũng dỡ bỏ, cô xúc động đến mức gần như rơi nước mắt.

Nhìn chằm chằm sổ công lương, xem xem , trải qua bao nhiêu khó khăn, cuối cùng cô cũng thoát khỏi nơi đó .

Chu Hướng Thần đợi ngoài cửa cũng mừng cho cô, nhưng khi câu “ cần về nơi đó nữa”, nụ mặt dần tắt , nơi mà cô về nữa, là ngôi nhà nơi lớn lên.

Chu Hướng Thần nhanh chóng mặt , cũng hiểu rõ việc trong làng thái độ thù địch với trí thức trẻ, cũng thể trách .

Trước đó, Dương Nguyệt khó khăn lắm mới giành suất chuyển chính thức, hớn hở về làng tìm đội trưởng đóng dấu.

Vì cô vẫn còn là phận trí thức trẻ, ở huyện chỉ là công nhân tạm thời, phận vẫn thuộc về thôn. Giờ đây thể chuyển chính thức, thì cô thể chuyển hộ khẩu và phận sang bưu điện, trở thành một thành viên của hộ khẩu tập thể đơn vị.

Lần đó, khi cô về đến làng, trời tối. Dương Nguyệt tìm đến nhà đội trưởng, nhưng mở cửa là vợ đội trưởng, bà đội trưởng uống rượu say, giờ đang ngủ ăn cơm tối, bảo cô mai trực tiếp đến đội bộ tìm, dù con dấu cũng khóa ở đó, mai cứ đến thẳng đội bộ.

Bất đắc dĩ, Dương Nguyệt đành ngủ tạm một đêm ở khu nhà trí thức trẻ cùng những khác. sáng hôm , khi cô đến đội bộ tìm , sân đội bộ chật kín vây quanh, những dân làng , mà tin tức cô tìm công việc chính thức ở thành phố và chuyển thủ tục , đồn khắp nơi.

Dân làng xì xào bàn tán, chỉ trỏ rằng suất công nhân chính thức là dành cho làng, thuộc về bộ dân trong làng, để trong làng mới , thể để cô, một trí thức trẻ từ ngoài đến chiếm mất.

“Công việc là do tự giành , bưu điện chỉ đích danh . Nó liên quan gì đến các , nếu tình cờ là trí thức trẻ của làng các , các còn từng đến, các lấy tư cách gì mà lời ?”

“Vị trí công việc là nhờ , Dương Nguyệt, nếu thì căn bản cần , liên quan gì đến các ? nghiệp cấp ba, chữ, công nhân tạm thời ở đó quen việc , các ?”

Dương Nguyệt tức đến đỏ mặt tía tai, một chống đám đông, tranh cãi với họ, cô nghĩ mạnh miệng một chút, mắng cho họ , nhưng cô lầm, cô quên mất đang đối mặt với loại như thế nào.

“Con bé , cái tao dám phê chuẩn .” Đội trưởng ngậm điếu t.h.u.ố.c lào rung rung, “Mọi cũng lý, hôm nay mà tao đóng dấu cho mày, cần đợi đến mai, chiều nay bà con kéo kiện tao lên xã , ôi chao, chuyện …”

“... Hay là mày tìm một thanh niên trong làng mà lấy , mày dâu trong làng, chúng chẳng nhà , như khác sẽ ý kiến gì nữa, tao sẽ đóng dấu cho mày, mày thấy thế nào?”

Thì họ đang nhắm chuyện . Dương Nguyệt căm hận chằm chằm cánh cửa nhà đội trưởng, hận thể một cái lỗ, tối hôm đó vợ đội trưởng hỏi cô đóng dấu gì, cô chỉ một câu vì chuyện công việc, kết quả sáng hôm cả làng đều , nhà đội trưởng thì còn ai nữa?

Dương Nguyệt phẫn nộ bỏ , đó nhờ kết nghĩa mà cô nhận đây là đồng chí Dương đến tìm trưởng thôn, nhưng cô chờ đợi trong hy vọng cả ngày, đồng chí Dương cũng đành bất lực, đội trưởng cứ lặp lặp một câu, dám trái ý dân, khiến Dương Nguyệt chỉ tát cho một bạt tai khuôn mặt già nua đó.

Đồng chí Dương nhíu mày, còn tiết lộ cho cô một tin: “Nghe giọng điệu của đội trưởng các cô, hình như cô gả cho con trai út nhà ông .”

“Tuyệt đối thể.” Dương Nguyệt dứt khoát từ chối.

Cô là một cô gái từ nơi khác đến, nhà đẻ thế lực, cứ thế ép con dâu nhà đội trưởng, đến đó sẽ chèn ép thế nào, nếu thật sự đến lúc đó, đội trưởng nắm thóp của cô, chắc công việc chính thức cũng giữ , cuối cùng rơi cảnh mất cả chì lẫn chài.

Loading...