[TN70] Xuyên thành cô nàng lắm mưu nhiều kế TN 70 - Chương 156

Cập nhật lúc: 2025-12-06 03:05:39
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đây đối với chỉ tiêu chia nhà của Dương Viện mà , là một sự ưu ái đặc biệt , nếu , đừng đến diện tích lớn như mà cô ở một , ngay cả khu nhà nhỏ cô cũng thể bước chân .

Dương Viện vỗ n.g.ự.c quanh quẩn bên cạnh trưởng phòng Ngưu, gọi là chị Ngưu, thẳng lợi lộc gì, chắc chắn sẽ nghĩ đến chị Ngưu đầu tiên, dỗ dành đối phương vui vẻ đồng ý, cuối cùng hai chị em thiết, khoác tay trở về nhà máy.

Bây giờ chỉ còn chờ thăng chức, chỉ cần văn bản bổ nhiệm của cấp ban hành, chị Ngưu thể quang minh chính đại chia nhà cho cô.

Dương Viện tinh thần phấn chấn, thấy sự nghiệp thăng tiến, sắp nhà, yêu trai cũng trong tay, bỗng cảm thấy bước lên đỉnh cao của cuộc đời.

Xuyên đến năm thứ ba, cô hết con đường mà những cô gái xuyên khác mất bảy, tám năm mới xong, ai mà giỏi hơn cô chứ, hừ, Dương Viện ngẩng cao đầu, xuống quần hùng, cảm giác như cho cô một đôi cánh, bây giờ cô thể biểu diễn một màn bay khỏi Trái Đất, bay lượn trong gian.

Chị đây là một thiên hạ, chấp nhận phản bác.

Tan sở về nhà, Dương Viện đạp xe nghêu ngao hát, còn cách nào khác, vui quá thì kìm .

Hơn nữa, khi nhận lương tháng , cô vẫn ăn bữa nào ngon, chị Đảng cũng trả tiền nợ cô, còn cho cô thêm hơn hai cân phiếu thịt, cảm ơn cô, giờ cô tiền .

đến quầy bán thịt, Dương Viện đổi ý, nếu cô mua thịt, về nhà chắc chắn nhờ Dương cho, cứ như van xin bà , lẽ ban đầu cô giận dỗi Dương, thật sự đáng, nhưng Dương hôm đó, cho đến bây giờ vẫn chuyện nghiêm chỉnh với cô một câu.

Hừ, cô cũng tính khí đấy nhé, bà thèm để ý , cũng chẳng thèm đếm xỉa đến bà.

Dương Viện đẩy xe, đến quán cơm, sắp đến giờ đóng cửa nghỉ , Dương Viện vội vàng gọi một phần thịt kho tàu mang về.

Vui vẻ xách hộp thịt thơm lừng, nhà, thấy Dương Văn Bình đang nấu cơm.

"Anh, về ?" Dương Viện vui mừng chạy nhanh tới, thật lòng, gặp bao nhiêu ngày, cô cũng khá nhớ Dương Văn Bình.

"Về ." Dương Văn Bình đang thái rau, thấy Dương Viện đến gần, vội bảo cô xa , "Lại mua món ngon gì thế, cái đồ mèo tham ăn , nhà chồng nào dám rước em về đây?"

Anh đón lấy cái niêu đất nhỏ trong tay Dương Viện, những món mang về thế , thể tự mang bát đến đựng, cũng thể dùng niêu đất, vò đất của quán cơm, dĩ nhiên đều đặt cọc tiền, dùng xong rửa sạch sẽ trả .

Lúc , bố Dương cùng nhà, thấy Dương Văn Bình, vội hỏi, "Đi đường ? Anh con bây giờ thế nào ?"

Chương 133: Dương Văn Bình về nhà

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tn70-xuyen-thanh-co-nang-lam-muu-nhieu-ke-tn-70/chuong-156.html.]

Dương Văn Bình đưa cả và gia đình về Đông Bắc, đường Dương Văn Khánh bầu bạn an ủi, Dư Huệ đỡ hơn nhiều, cộng thêm thời gian trôi qua, đứa trẻ còn tri giác, ánh mắt cô cũng dần dần tỉnh táo , chỉ là vẫn ngây ngốc, ôm chặt Nha Nha buông, dường như khi chấp nhận sự thật Nha Nha , tinh thần của cô cũng theo đó mà mất.

Trong ấn tượng đây của Dương Văn Bình, cả cũng là vui vẻ, giờ đây cũng trầm lặng ít , nếu Dương Văn Bình chuyện, ba họ cùng , thể im lặng suốt cả ngày.

Trở về đơn vị, tiên đến gặp Chủ nhiệm Chính trị, mấy vị Đoàn trưởng, Dương Văn Bình vẻ mặt buồn bã giúp cả cầu xin giải thích, hai vợ chồng xanh xao tiều tụy, quần áo rộng thùng thình, còn ôm đứa trẻ yểu mệnh, mấy vị lãnh đạo bàn bạc, dù cũng nghĩ đến việc họ thực sự lý do chính đáng, bây giờ chủ động về, nên xử lý khoan hồng.

Cuối cùng cho hai vợ chồng lao động công ích nửa năm ở nông trường phía Nam. Dương Văn Khánh và Dư Huệ hề phản bác một câu nào, gì họ cũng chấp nhận, thậm chí Dương Văn Bình cầu xin, trực tiếp để họ nông trường phía Tây, hai họ cũng , họ bây giờ vẫn đang chìm trong nỗi đau mất Nha Nha, đầu óc suy nghĩ những chuyện .

Dương Văn Bình ở đó hai đêm, Dương Văn Khánh đổi cơ thể nhỏ bé của Nha Nha khỏi vòng tay Dư Huệ, lợi dụng lúc Dư Huệ ngủ say, hai em tận dụng vật liệu sẵn, đóng một cái hộp gỗ, quan tài, đặt Nha Nha , chôn cất ở sườn đồi phía , Dương Văn Khánh bẻ một cành cây, cắm nấm mồ nhỏ.

Trước khi , Dương Văn Bình theo lời dặn của Dương, đưa tiền cho cả, nhưng từ trong túi lấy tờ hóa đơn viện phí lúc Nha Nha viện, một xấp lặt vặt. Cái để , bố Dương cũng chắc chắn thể nhét túi , thì là Dương Viện .

Có lẽ Viện Viện thấy bố vất vả cực nhọc trả nợ cho cả như , dù cả bây giờ khả năng, Viện Viện vẫn hy vọng cả thể nhớ đến sự bụng của bố dành cho . Sau hiếu thảo với bố nhiều hơn.

Dương Văn Bình đưa tiền cho Dương Văn Khánh, gì cũng nhận, liên lụy đến gia đình, lớn , báo hiếu cha thì thôi, còn ngược để cha bù đắp cho .

Mặc dù cũng , bao nhiêu năm nay cha vẫn luôn nhớ đến và bù đắp cho .

Dương Văn Khánh cay đắng với Dương Văn Bình, kết hôn thì khác , đừng gửi tiền gửi đồ cho nữa, tự tiết kiệm tiền cho , lập gia đình, chỗ tiêu tiền ăn uống còn nhiều. Hơn nữa đừng vì thế mà em dâu mới về nhà vui.

"Anh cả , bây giờ Nha Nha , đồ vật đến mấy, họ cũng dùng , bảo bố nên lo cho bản , thể về chăm sóc bố , cũng đưa tiền tiêu vặt cho bố , bây giờ càng thể ngược đòi hỏi tiền mồ hôi nước mắt bố kiếm ..."

Nghe lời Dương Văn Bình, hai ông bà già mắt hoe đỏ, càng thương xót con trai xa xôi cách trở ngàn dặm.

Lúc họ mang theo tất cả tiền tiết kiệm đến bệnh viện chữa bệnh cho Nha Nha, Dương bảo Dương Văn Bình cầm tiền, Dương Văn Bình đưa tiền cho cả, nhận, nhưng họ đều hiểu rõ, vợ chồng cả thật sự còn đồng nào nữa, thậm chí việc ăn uống trong nhà cũng là vấn đề.

Trước khi , Dương Văn Bình vẫn đặt một trăm đồng gối cả, còn , trừ chi phí khám chữa bệnh, tiền đường, tiền ăn uống, Dương Văn Bình đặt hết lên bàn, thanh toán với Dương.

Ăn cơm xong, ngoài tiệm tắm rửa sạch sẽ, tối đến tựa đầu giường, nhẹ nhàng kể với vợ về một tháng xa nhà.

Tiêu Thư Uyển dựa vai , lắng chăm chú, đó cũng kể về chuyện của Dương Viện và Dương, xong Dương Văn Bình nhíu mày, "Cái Phương Tín là ai? Sao căn cứ, năng linh tinh."

"Anh đừng vội, Phương Tín chẳng qua là ngoài, là cái gì chứ." Tiêu Thư Uyển ôm lấy cánh tay chồng, bĩu môi, "Mẹ và Viện Viện bây giờ vẫn chuyện với đấy."

Loading...