[TN70] Xuyên thành cô nàng lắm mưu nhiều kế TN 70 - Chương 154

Cập nhật lúc: 2025-12-06 03:04:43
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 131: Ông Lương Hai

Những suy nghĩ miên man trong lòng bé Lý Minh Vũ câu trả lời.

Chỉ là thứ hai bé lén đến miếu Thành Hoàng thì tìm thấy ông Lương. Sau đó, một thời gian dài trôi qua, ông Lương xuất hiện, còn trở thành bạn tâm giao quên tuổi tác với Lý Chính Dương, tìm cách tiếp cận , cho đồ ăn.

Lý Minh Vũ ban đầu cảnh giác, nhưng dần dần, ông Lương chỉ ở bên chơi đùa, trò chuyện, nhắc chuyện cũ nữa, hỏi, ông Lương cũng chỉ , cha , bảo đừng nghĩ nhiều, cứ lớn lên khỏe mạnh, sẽ cho .

Sau khi Đông Bắc học đại học, ông Lương tìm đến, ông kể rằng thời trẻ ông nghiện t.h.u.ố.c phiện, tán gia bại sản. Ông một đứa con trai, lớn đến bảy, tám tuổi thì vợ cả dẫn ly hôn. Có một đứa con gái lẽ, ông khốn nạn, đến cả vợ bé và con gái nhỏ cũng ông gán nợ bán .

Sau ông trắng tay lưu lạc đầu đường xó chợ, mò tìm đến vợ xin tá túc. Vợ bảo ông trông cửa trồng rau, vì gặp con trai nên ông đành theo, nhưng lúc đó con trai thành phố lớn học , ông ngày ngày trông ngóng, nhưng vẫn gặp .

Chỉ thư từ và ảnh con trai gửi về, nhưng vợ cho ông xem, bà gia đinh, hầu, ông thể giành , chỉ đành ngày ngày ở bậc cửa ngóng trông.

Sau , vợ lâm bệnh nặng, qua đời, giữ chờ con trai về, gặp mặt cuối, nhưng cuối cùng vẫn đợi , tay vẫn nắm chặt bức ảnh con trai mặc quân phục cho đến khi trút thở cuối cùng.

Vì là phụ nữ ly hôn, nhà ngoại cho bà phần mộ tổ tiên, mà nhà họ Lương sa sút, phần mộ tổ tiên san phẳng từ lâu. Ông Lương đến nhà bố vợ ở Thái Sơn loạn một trận, nhưng đ.á.n.h đuổi , cuối cùng đành bất đắc dĩ chôn cất vợ ở ngoại ô Giang huyện.

Từ đó về , ông Lương chỉ thấy thư và ảnh của con trai, mà còn con trai vợ, đang m.a.n.g t.h.a.i cháu nội cho ông. Ông mừng tả xiết.

Con trai còn , sẽ dẫn vợ và cháu nội về, thắp hương lạy , ông vui buồn. Chỉ là từ đó về , ông Lương ngày ngày trông ngóng, nhưng con trai những về, mà thư cũng còn.

Sau , giải phóng, còn tớ hầu, đều bỏ , trong sân chỉ còn một ông Lương, ông ngày ngày ngoài cổng, năm tháng nọ, cỏ trong sân mọc dài đến mức vươn khỏi tường, mà vẫn đợi con trai.

Vốn dĩ ông Lương sống một chẳng còn ý nghĩa gì, định thắt cổ, nhưng đêm mơ thấy cha , ông tỉnh dậy gửi chút tiền giấy cho cha mất mấy chục năm, nhưng mộ tổ còn, cũng chẳng chỗ nào để gửi, ông Lương đành chạy đến khu đất ngày xưa là nhà cũ, gần miếu Thành Hoàng, đốt chút giấy.

Ông phủi bụi tượng Thành Hoàng, đầu thì Thành Hoàng Gia đưa đứa cháu nội từng gặp mặt đến mắt ông, ông Lương lóc tèm lem, tượng Thành Hoàng, đầu gối sưng vù, nhưng dập tắt hết lòng ơn đối với Thành Hoàng Gia.

Tuy nhiên, khi dò hỏi, ông Lương mới , Lý Minh Vũ nhà họ Lý nuôi lớn, cơm áo thiếu, nuôi dưỡng thành đứa trẻ hiểu chuyện trắng trẻo, còn ông chỉ là một lão già cô độc, đòi đứa trẻ, nuôi nó, cho nó học. Nhà họ Lý nuôi Lý Minh Vũ từ lúc còn nhỏ xíu đến lớn, thể giao đứa trẻ cho ông.

, ông Lương nhắc đến chuyện gì nữa, cũng nghĩ thông suốt, họ Lương quan trọng, lớn lên ở cũng quan trọng, chỉ cần đứa trẻ lớn lên bình an khỏe mạnh, nhận tổ tông , tất cả đều quan trọng. Nếu với tổ tông , chính ông lụn bại gia sản, để san phẳng mộ tổ, mới là lớn nhất với tổ tông.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tn70-xuyen-thanh-co-nang-lam-muu-nhieu-ke-tn-70/chuong-154.html.]

Chỉ là, khi Lý Minh Vũ lớn lên, ông Lương vẫn kìm mà kể hết chuyện cho .

Dù Lý Minh Vũ cả đời mang họ Lý, ông ý kiến, nhưng vẫn cho , nhà họ Lương cần , còn ông già tồi tệ , vẫn luôn nhớ đến .

Lý Minh Vũ khi tất cả, nội tâm phức tạp.

Đời , ơn sinh thành dưỡng d.ụ.c là ơn trời biển, lớn lên từ nhỏ trong nhà họ Lý, cha và trai đối xử yêu thương dạy dỗ . Ông Lương là cháu trai ông , nhưng ruột sinh , cũng là ai.

Thậm chí, tính xác thực về huyết thống mà ông Lương , cũng thể kiểm chứng, mặc dù ông Lương khăng khăng , cuối cùng ông thấy con trai trong ký ức, là lúc con trai bảy, tám tuổi theo ly hôn bỏ , nên năm xưa thấy Lý Minh Vũ cũng bảy, tám tuổi, ông cảm thấy thiết, chủ động bắt chuyện, cộng thêm nốt ruồi đỏ bằng chứng, chắc chắn là cháu trai ông sai.

Lý Minh Vũ cũng tin .

Dường như chấp nhận ông Lương, về một mặt nào đó là phản bội nhà họ Lý. Hơn nữa, từ nhỏ giả vờ sự thật là con nuôi, một gia đình bình thường trọn vẹn. ánh mắt của ông Lương, khiến dám thẳng.

Từ năm đó, giữa Lý Minh Vũ và ông Lương, dường như đạt một sự cân bằng ngầm.

Ông Lương bao giờ đến tỉnh thành nữa, bước cuộc sống của Lý Minh Vũ, chỉ cần sống , chuyện bình an, ông còn mong gì khác.

Trong cuộc sống bình thường của Lý Minh Vũ, còn gặp ông Lương nữa, đối xử với ông già , giống như một bác hàng xóm , thỉnh thoảng ngang qua thành phố Giang Điền, hoặc việc rẽ qua, ghé thăm ông, nửa năm một , hoặc khi học, nhập ngũ ở xa, một hai năm một , đến thăm ông một lát, chơi.

Anh cần mở lời bất cứ điều gì, chỉ cần đến, chỉ cần nhớ, là ông Lương vui .

Năm ngoái, đến tìm Dương Viện, tối qua nhà ngủ, chính là thăm ông Lương. Thậm chí ông Lương chịu ngủ đó, kích động đến mức yên cả đêm.

Dương Viện lúc , mới nhớ chuyện đó, " cứ nghĩ, lúc đó qua nhà họ Lưu ngủ cơ, đầu gặp , nhà họ Lưu là họ hàng xa ."

Lý Minh Vũ nắm lấy tay Dương Viện, hít sâu một thở , "Em quên , ông Lương hồi trẻ bán một đứa con gái."

Ừm. Dương Viện gật đầu, chuyện dĩ nhiên là nhớ, giây tiếp theo đột nhiên thẳng lưng, ừm?

"Chủ nhà họ Lưu, cô Tiền, chính là của cô dâu mà em tham gia đám cưới hôm đó, chính là con gái của ông Lương."

Ông Lương nhiều năm, tìm con gái, Lý Minh Vũ , nhưng, cô Tiền khi đưa khỏi nhà họ Lương, chuyện , giờ đây nhiều năm, ông Lương gặp, nhưng còn mặt mũi để gặp, nên đành nhờ Lý Minh Vũ ông thăm một .

Loading...