[TN70] Xuyên thành cô nàng lắm mưu nhiều kế TN 70 - Chương 133
Cập nhật lúc: 2025-12-05 12:06:23
Lượt xem: 41
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kết quả là, gương mặt lạnh lùng thể bàn cãi của bà nội, cô bé lóc, mặt ủ rũ, ngày ngày kéo đàn rít lên rít xuống như đưa đám suốt mười năm. Cuối cùng, sinh nhật cuối cùng của bà nội giường bệnh, bà thấy bài hát "Chúc mừng sinh nhật" do cô kéo.
Cho đến tận bây giờ, cô vẫn nhớ lời bà nội hôm đó, “Lúc bà còn sống, cháu ngày nào cũng kéo cho bà khúc nhạc ai điếu, bây giờ bà sắp , cháu bà vui. Viện Viện, hai mươi mấy năm nay cháu nghịch ngợm, đến lúc , cũng thể để bà yên lòng .”
Hôm đó, bà nội nghiêm khắc , còn cô bé thì .
Bây giờ lâu lắm mới thấy tiếng đàn vi ô lông, cái thứ từng khiến cô ghét đến mức mơ cũng đập cho sạch sẽ, bây giờ, vô cùng hoài niệm.
Chương 114 Nha Nha nguy kịch
“Viện Viện. Lại đây.”
Dương Viện hồn, để ý Lý Minh Vũ gọi cô cái gì, chỉ thấy bên cạnh cô gái , vẫy tay về phía cô, hiệu cô qua đó.
Lý Minh Vũ thấy Dương Viện cây vi ô lông rời mắt, tưởng cô từng thấy, tò mò về cái thứ thể kéo âm thanh .
Thực cũng từng thấy, chỉ thấy hình vẽ trong sách, cái gọi là vi ô lông, đây cũng là đầu tiên thấy một cây vi ô lông thực sự thể kéo tiếng nhạc.
Lý Minh Vũ trao đổi với chủ nhân cây vi ô lông một chút, hiệu Dương Viện qua sờ thử xem.
Dương Viện cảm ơn cô gái, nữa cảm nhận trọng lượng của nó, Lý Minh Vũ thậm chí còn mượn cây vĩ cầm trong tay cô gái, đặt tay Dương Viện, ý định là khuyến khích cô cầm thử và cảm nhận.
Thế nhưng khiến Dương Viện thắc mắc, cô kéo đàn.
Hầu như cần suy nghĩ, đây là ký ức bản năng, cánh tay Dương Viện cử động, vĩ và dây đàn trượt một giai điệu du dương.
Trong tiếng kêu ngạc nhiên của cô gái, và đôi mắt ngạc nhiên của Lý Minh Vũ, cô rạng rỡ, từ từ nhắm mắt , nữa đắm âm thanh của nó.
Bản nhạc của Dương Viện, êm dịu, , dường như thể gợi lên nhiều ký ức , nhiều qua đường cũng dần dừng lắng ,
trong ký ức dường như tràn ngập nỗi buồn, giống như đang hoài niệm về thời gian thể , sự cảm khái, sự buông bỏ, nỗi buồn man mác, và sự kiên định bước tiếp, sự mạnh mẽ ôm ấp những điều , dường như mơ hồ thấy, nụ rạng rỡ nhưng mắt đẫm lệ của cô.
Lý Minh Vũ lùi vài bước, lặng lẽ thưởng thức, cô bãi cỏ, vác cây đàn, cổ tay di chuyển, cả cô tắm trong ánh nắng, và chìm đắm trong thế giới của riêng , tách biệt thứ xung quanh.
Bản nhạc từ từ đến hồi kết, Dương Viện mở mắt, cũng dừng động tác tay, những xung quanh vẫn còn đắm chìm trong giai điệu đó, mãi ngẩng đầu khỏi hồi ức.
Lý Minh Vũ cũng dần tỉnh từ sự mơ hồ.
“Chị kéo đàn thật sự quá , cái cảm giác đó, khiến ... khiến ...” Cô gái dùng từ ngữ nào để diễn tả tâm trạng , nhưng đây là đầu tiên cô thực sự hiểu , điều mà giáo viên , sức mạnh của âm nhạc.
Dương Viện nữa cảm ơn cây đàn của cô , và cùng Lý Minh Vũ rời .
Trên đường , cả hai thêm lời nào, đang suy nghĩ, tại Dương Viện luôn mỉm mỗi khi gặp , thể kéo một bản nhạc buồn đến thế, , theo bản năng cảm thấy giống như nỗi buồn vì bệnh của Nha Nha, những khó khăn trần tục , đó là một cảm giác cô đơn phát từ tận xương tủy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tn70-xuyen-thanh-co-nang-lam-muu-nhieu-ke-tn-70/chuong-133.html.]
Cho đến khi gần đến bệnh viện quân y, Lý Minh Vũ phá vỡ sự im lặng, “Bản nhạc cô kéo, , khiến như thể, đang ở trong vẻ của vũ trụ và bầu trời .” Cái của sự cô đơn đến tột cùng.
“Vậy bản nhạc , tên là gì?”
Dương Viện , điều bảo cô đây, tác giả của nó bây giờ còn sáng tác nó nữa.
“Bây giờ, vẫn thể cho tên của nó.” Cô vén lọn tóc gió thổi rối tai, “Ba mươi năm, ba mươi năm nữa, nhất định sẽ cho . bây giờ thì .”
Nói xong, Dương Viện lấy túi đồ từ tay , về phía bệnh viện, hai bước, thấy Lý Minh Vũ theo, “Anh về ?”
Lý Minh Vũ tại chỗ thất thần, nhưng lắc đầu, “ nhớ , còn một việc cần .”
“Việc gì?” Dương Viện thốt , chợt nhận lỡ lời, chuyện của khác hỏi nhiều gì, cô lập tức sửa lời, “Vậy , đây.”
Hắn tại chỗ, bóng lưng cô từng bước cánh cổng bệnh viện, cô bước lên bậc thềm, cô bước một cánh cửa khác.
Hắn hỏi, cô học kéo vi ô lông từ . còn một câu, , dáng vẻ cô kéo đàn, cũng , nên cô nên cây đàn của riêng .
Chân bước ngày càng nhanh, chạy nhanh, công viên nhỏ ban nãy. Hắn tìm cô gái khi nãy khắp nơi, nhưng cô biến mất còn dấu vết.
Hắn hỏi thăm những xung quanh, nhưng khác cũng , cô gái đó sống ở .
Suy nghĩ một hồi, thẳng đến Cửa hàng Hữu nghị. Nhìn thấy cây vi ô lông bày trong tủ kính, Lý Minh Vũ vô cùng mừng rỡ, chỉ là ở đây hai loại đàn nhập khẩu là Franz Sandner và Suzuki, đều là hàng đặc biệt, cần phiếu ngoại tệ, mà .
Hắn chạy đến Cửa hàng Bách hóa, tìm một loại vi ô lông nhãn hiệu Parrot do Thiên Tân sản xuất trong nước, giá bán năm trăm sáu, cũng cần phiếu công nghiệp đặc biệt.
Lý Minh Vũ bây giờ cũng . Cuối cùng hỏi vài cửa hàng, đều là như , chỉ thể thất vọng về bệnh viện, nghĩ cách khác.
Dương Viện trở về phòng, Dương Văn Bình về , nhưng cô kịp hỏi tình hình, thấy Dương bố dựa góc tường .
“Bố ơi, , xảy chuyện gì ?”
Dương bố nên lời, ngược Dương Văn Bình cho cô, “Nha Nha . Con lên xem một chút .”
Dương Viện thẳng mắt Dương Văn Bình, cuối cùng gì, lên lầu đến phòng cách ly của Nha Nha.
Vừa bệnh nặng, bác sĩ phối hợp cấp cứu , bây giờ thở của Nha Nha lúc lúc , còn t.h.u.ố.c nào thể dùng nữa, cơ thể con bé thể chịu đựng thêm bất kỳ tác dụng của t.h.u.ố.c nào nữa.
Dư Huệ ôm Nha Nha, gọi khẽ từng tiếng, cố gắng giữ con , Nha Nha cuối cùng cũng hé mở mắt, nhưng bác sĩ , mắt con bé bây giờ chỉ thể thấy một bóng mờ ảo.
Lúc , ngón tay nhỏ xíu của Nha Nha, khẽ nắm lấy vạt áo Dư Huệ, “Mẹ...” Giọng nhẹ đến mức hầu như bỏ qua.
“Mẹ đây, Nha Nha, ở đây, con ở bên thêm chút nữa , xin con đừng bỏ , thực sự sợ hãi, Nha Nha.” Dư Huệ cúi đầu, từng chút một dụi khuôn mặt nhỏ bé của Nha Nha, cảm nhận ấm của con.