[TN70] Xuyên thành cô nàng lắm mưu nhiều kế TN 70 - Chương 109
Cập nhật lúc: 2025-12-04 14:35:19
Lượt xem: 52
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đó là thư của Dương Viện.
Anh nhặt lên mở , bên trong chỉ một tấm bưu , mặt là điện thờ Cố Cung bầu trời xanh quang đãng, mặt là một bức vẽ nguệch ngoạc, khô, rõ là loại màu gì.
Bức vẽ thô sơ, trình độ lắm, nhưng Lý Minh Vũ ngây .
Trong tranh, ánh hoàng hôn rải rác những tia nắng vàng óng, một đàn ông ngược ánh sáng chiều tà, bóng lưng đen xám cao ráo, dáng mảnh dẻ, tay còn xách cặp công văn.
Hai bên con đường nhỏ của đàn ông vẽ nhà cửa, mà là những cây lúa mì vàng óng, dường như còn gió thổi qua sóng lúa đung đưa.
Anh nhận , đây hình như là cảnh tượng Quốc khánh, khi và Dương Viện từ nhà máy thực phẩm , và chia tay , hóa , lúc đó, cô tại chỗ, trong mắt cô, là như thế .
Ngày hôm đến bệnh viện, chị Đảng tỉnh, đầu phát hiện vấn đề gì, chỉ thể chờ cái bọc sưng gáy tự tiêu . lưng chỉ trật, còn một mảng bầm tím lớn, cần tĩnh dưỡng một thời gian.
Dương Viện nhíu mày, tìm đến khoa thần kinh, mô tả một hồi lâu với bác sĩ, tiếc, thời đại chụp cộng hưởng từ, cũng chụp CT não, cô gần xem cái bọc sưng đầu chị Đảng, mặt đầy lo lắng.
Bí thư Kỷ lau mồ hôi, là , hôm qua nhận điện thoại, hôn mê bất tỉnh, sống c.h.ế.t , ông và Giám đốc nhà máy sợ hết hồn.
Chị Đảng kéo Bí thư và Dương Viện riêng về đầu đuôi chuyện ngã , hai , hóa bên trong còn ẩn tình như .
Họ chuẩn khi về sẽ bàn bạc kỹ với Giám đốc nhà máy mới đưa quyết định.
Ban đầu bệnh viện còn đề nghị chị Đảng ở thêm vài ngày theo dõi, nhưng bà nghĩ đến việc viện một ngày đóng bao nhiêu tiền, liền yên , kiên quyết yêu cầu xuất viện buổi chiều cùng Bí thư và Dương Viện về.
“Chị ơi, chị ở theo dõi thêm .” Dương Viện cũng lo lắng, tuy cô giữa trời lạnh công tác xa như , nhưng việc với chị Đảng hai năm, thiết như nhà, thấy chị như , cô còn thấy đau cho chị,
“Chị ơi, chị thể xem thường , em thật, bộ não của chúng quản lý hành động lời , bây giờ chị cảm thấy khá , nhưng lỡ ngày mai đột nhiên tay điều khiển thì , mà miệng lưỡi cũng lời, khó chịu bao.”
Dương Viện thậm chí còn lấy ví dụ về méo miệng, liệt nửa để kể cho bà .
Cuối cùng còn móc hết các túi áo của , lúc cô vội vàng nắm đại một nắm tiền từ cái hộp sắt quý báu của , cũng đếm. Bây giờ cô xem , để mười đồng, còn hơn sáu mươi đồng đều đưa cho chị Đảng,
“Chị ơi, em chỉ bấy nhiêu tiền thôi, đưa hết cho chị dùng, đủ em lấy thêm cho chị, chị đừng lo lắng, khi nào thì trả em. Chị cũng đừng lo lắng về phí viện, chúng dưỡng sức khỏe , tiền còn thể kiếm mà.”
Chị Đảng cảm động nắm tay Dương Viện, thiết như con gái, khiến Dương Viện cũng xúc động, “Chị ơi, sức khỏe là vốn cách mạng, chị mau chóng dưỡng bệnh cho , em đang mong ngóng chị về, chuyện phiếm với em đây, chị ở đó, em cũng tinh thần.”
Một câu , hai , đều .
Trước khi về, Dương Viện đến khu tập thể nhà máy cơ khí tìm Lý Minh Vũ, nhưng nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tn70-xuyen-thanh-co-nang-lam-muu-nhieu-ke-tn-70/chuong-109.html.]
Rượu và đồ hộp thịt bò đều là đồ quý giá, cô dám tùy tiện để ở cửa giao cho khác.
Đợi thêm một lúc vẫn thấy về, cô cân một ít kẹo đắt tiền, cùng xách đến nhà dì Lý. Nhờ dì Lý chuyển cho Lý Minh Vũ, cô tiện thể luôn chuyện con gái Bí thư Kỷ.
Chương 94: Sinh bệnh
Từ tỉnh thành trở về nhà họ Dương muộn, cô mệt đến nhúc nhích, cô và Bí thư muộn, bắt kịp xe buýt, đó chạy đến ga tàu hỏa tàu về, chờ , về đến nhà trời tối đen.
Mẹ Dương lải nhải nấu cơm cho cô, nhà hôm nay cô về, chừa phần cho cô, bây giờ nhóm lửa nấu .
May mắn là bánh chẻo Dương gói hôm qua, bà để cho cô nửa tấm đệm, để đông lạnh bên ngoài, chỉ cần cho nồi luộc là , mất công.
Dương Văn Bình rót cho cô một cốc nước nóng, hỏi thăm chuyện hai ngày qua, cô gấp quá, cũng rõ vì , khiến Dương cứ lẩm bẩm mãi.
Nói đơn giản vài câu, chỉ ăn nửa bát bánh chẻo, Dương Viện thấy đau đầu ngủ, cô nghi ngờ nhiễm lạnh trong căn phòng trống trải ở văn phòng đại diện, hôm nay chạy cả ngày, lẽ cảm.
Bụng no, cô vẫn cố uống thêm nước nóng, hy vọng ngủ dậy đổ mồ hôi, ngày mai sẽ khỏe, nếu thì uống thuốc.
Thế nhưng kịp đến sáng, Dương Viện khó chịu tỉnh giấc, nóng ran, thở phả từ mũi đều nóng bỏng, ngay cả mí mắt cũng nóng.
Cô bây giờ còn chút sức lực nào, cố gắng mò đến cốc nước bên đầu giường uống một ngụm nước lạnh, thấy dễ chịu, uống nữa thì hết .
Đêm khuya tĩnh lặng, rõ đồng hồ báo thức là mấy giờ, Dương Viện xuống nhắm mắt, cảm thấy qua lâu, mở mắt trời vẫn sáng.
Không , thể chịu đựng đến sáng , cứ tiếp tục thế , thực sự sợ là sốt cao đến mức xảy chuyện, bây giờ kỹ thuật y tế còn lạc hậu như , nếu cô sốt đến mức bại não, e rằng cả đời chỉ thể một ngốc.
Cô giơ tay gõ bức tường phía đầu, gọi Dương Văn Bình, bố Dương ngủ ở phòng phía Đông, cách cô một phòng khách, thôi nên cầu xa bỏ gần. Tay sức, cô cầm cốc nước gõ tường.
Tiêu Thư Uyển ngủ nông, tiếng động đ.á.n.h thức , cứ tưởng Dương Viện dậy vệ sinh nên để ý, qua một lúc tiếng gõ tường vẫn còn, mới cảm thấy gì đó . Vội đ.á.n.h thức Dương Văn Bình bên cạnh dậy, hai vợ chồng mặc áo khoác xem.
Phòng khách yên tĩnh, Dương Văn Bình đến gần vách ngăn gọi một tiếng Viện Viện, Dương Viện thấy, nhưng đáp yếu ớt chút sức lực, chỉ thể ném chiếc cốc trong tay xuống đất, tiếng động lớn khiến hai vợ chồng đẩy cửa bước .
“Viện Viện?” Dương Văn Bình kinh hãi, Tiêu Thư Uyển nắm tay cô, nóng bỏng cả bàn tay.
“Anh gọi bố , em mặc quần áo cho Viện Viện, chúng bệnh viện.”
Trời còn sáng, nhà họ Dương rối loạn cả lên, Dương Văn Bình cõng Dương Viện thẳng đến bệnh viện.
Bên họ một trạm xá, nhưng gọi bác sĩ dậy bây giờ cũng mất thời gian, chi bằng đến thẳng bệnh viện, ở đó buổi tối cũng trực.
Đợi đến khi Dương Viện tỉnh , là mười giờ sáng, “Mẹ ơi.”