Hồ Gia Hoa bất chấp cơn đau mặt , cũng đoái hoài tới lòng tự ái của , vội vàng ăn khép nép dụ dỗ: “Tốt lắm, Tinh Tinh, cái tát tát đúng, đều tại , đáng c.h.ế.t. Anh xem thường em, chẳng qua là đau lòng em thôi. Trước , ngay cả chuyện bình thường với khác em cũng dám , bây giờ cạnh tranh chức vị Đại đội trưởng, cần bao nhiêu quyết tâm, can đảm."
Hà Tinh Thần đột ngừng nở nụ với , chịu đựng sự chán ghét, : "Vì , bất kể cái giá trả lớn thế nào, em cũng tình nguyện."
Hồ Gia Hoa mở cờ trong bụng.
Hà Tinh Thân cố ý : "Gia Hoa, tiền đô của chúng vô cùng sáng, chúng dù cũng là thanh niên trí thức đến từ thành phố lớn, văn hóa kiến thức, những nhà quê thể sánh với chúng . Hồ Gia Hoa vô cùng đồng ý: "Em đúng."
Hà Tinh Thần phân tích tiếp cho : " con đường chúng là con đường quanh co, dù chúng cũng quen cuộc sống nơi đây, những khác là địa đầu xà*, chúng chỉ là khách từ nơi khác đến.
*Địa đầu xà: bọn côn đồ, cường hào ác bá ở một địa phương.
"Muốn trong xã cho phép là chuyện khó, cấp cho phép càng khó hơn. Em thật với , mấy ngày nay em tiêu ít tiên đưa lễ vật cho , em còn xài đến 30 đồng tiền Lưu Ngọc Kiều bồi thường."
Hồ Gia Hoa thấy tiên, trong lòng vô cùng tiếc nuối.
Hà Tinh Thần : " kết quả cực kì khả quan. Bây giờ thành công cách chúng xa nữa, đầu tư thêm nhiều . Chỉ tiếc là em tiên, em mới hai lá thư xin tiền ba mới với trai, nhưng bọn họ ai chịu gửi cho em cả, ây....
Đôi mắt Hồ Gia Hoa liếc ngang liếc dọc, : "Nếu thì, cho em mượn một chút?"
Hà Tinh Thần bắt lấy cánh tay Hồ Gia Hoa, kích động : "Gia Hoa, thật sự nguyện ý bỏ tiên ? Vậy thì quá . Em là một đàn ông hào phóng mà, tướng mạo của mà xem, đường đường chính chính, tuấn tú lịch sự, liền là ngươi thể chuyện lớn. Anh giống những đàn ông keo kiệt hẹp hòi , một phân tiền cũng bỏ cho phụ nữ , em xem thường những đàn ông như , thứ đó chắc chắn cả đời tiền đồ."
Hồ Gia Hoa khổ, thôi.
Hà Tinh Thân đợi mở miệng, tiếp: "Cũng đúng, chuyện ảnh hưởng đến tương lai của , so với việc đại học, chút tiền là gì ? , thể lấy bao nhiêu tiên?"
Hồ Gia Hoa thử dò xét hỏi: "Mười đồng?"
Hà Tinh Thần lộ vẻ kinh ngạc: "Mười đồng? Anh xem đây là trường tiểu học ?"
Hồ Gia Hoa thể gì khác hơn, đành thêm tiên: "Mười lãm?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tn-70-nu-thanh-nien-tri-thuc-doc-mieng/72.html.]
Hà Tinh Thần: "Anh chọn trường trung học hạng nhất ?"
"Hai mươi! Anh chỉ chừng ."
Hà Tinh Thần chốt: "Bốn mươi. Tiền quá ít, em gì , thì khỏi gì nữa."
Hồ Gia Hoa cân nhắc hồi lâu, c.ắ.n răng giậm chân một cái: "Vậy thì ba mươi, thật sự chỉ nhiêu đó thôi." Nói xong, khom mở khóa tủ, cầm tiền từ trong ngắn kéo .
Hà Tinh Thần thấy trong ngắn kéo của tinh chất sữa lúa mạch, một cái hũ, bánh bích quy, mì sợi và một gói t.h.u.ố.c lá, cô nhanh tay câm ngoài, câm : "Anh đủ tiền thì góp đồ , những thứ lúc thể dùng tới."
Hồ Gia Hoa nhức nhối : "Em chừa chút cho , đây là đồ bố gửi tới để bồi bổ thể."
Hà Tinh Thần bỏ đồ túi của , : "Thân thể đủ khỏe mạnh , cần bôi bổ thêm, tin em sẽ sai ."
Hồ Gia Hoa: "..."
Đến khi cầm tiền , Hà Tinh Thần liên đoạt lấy ngay, đếm cũng thèm đếm cứ thế bỏ thẳng túi.
Hồ Gia Hoa đột nhiên cảnh giác, luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó.
Hắn thử dò xét hỏi: "Tinh Tinh, em lừa đấy chứ?”
Hà Tinh Thần trừng mắt : "Họ Hồ , là ý gì? Trước em từng lừa gạt ?"
Hồ Gia Hoa lộp bộp : "Không, .
Hà Tinh Thần mâm giọng : 'Gia Hoa, em lừa gạt chứ? Anh là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tối tắm của em, là phương hướng để em phấn đấu từng ngày. Em tất cả là vì , cũng là vì tương lai của hai chúng . Em quả thực đành lòng để nhân tài như lãng phí thời gian ở nông thôn, hiểu nỗi khổ cực của em chứ. Anh quên em giúp gì ?" 'Không .'
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Hồ Gia Hoa yên tâm ít, cũng hoài nghi Hà Tinh Thần nữa. Hắn đồng hồ đeo tay, : "Bây giờ là bốn giờ , nếu buổi tối em đừng rời nữa, chịu khó chen chút ở nhà khuê nữ của đồng hương tí nhé?"
Hà Tinh Thần thấy đồng hồ cổ tay , ánh mắt liên sáng lên. Được, mục tiêu tiếp theo chính là nó, Lần cứ như , cạo nhiều lông dê quá, dê sẽ cảnh giác.
Hà Tinh Thần thể hiện bộ dáng suy nghĩ lo lắng vì Hồ Gia Hoa: "Được , em phiền nữa, đỡ cho nợ ân tình của , bây giờ em ."