Lục Trạch Khải thấy vợ ngây thì cau mày: "Mộng Mộng, còn ngẩn gì, lấy tiền mau cho họ về!"
Giờ chỉ Khương Nghiên và Hoắc Chiến Đình biến ! Cả đám hóng chuyện nữa!
Đáng lẽ hôm nay là ngày huy hoàng của , tung hô ngưỡng mộ, mà, mất sạch mặt!
Khương Mộng nhắm mắt c.ắ.n răng: "Nhà chừng đó tiền, lấy nổi!"
"Sao ? mỗi tháng đều cho cô tiền, cô tiêu hết ?"
Hắn thấy 5 đồng đủ cả bữa cháo.
Lục Trạch Khải là loại : cho vợ 5 đồng một tháng, bắt vợ mua thịt, mua đồ dùng, mua đồ gia dụng, mua quần áo, còn bắt tiết kiệm hai đồng!
Phải, còn tưởng rộng rãi, là trụ cột gia đình đàng hoàng!
Khương Mộng mong ngày lớn, để cô phu nhân lãnh đạo, nên luôn nịnh nọt, hy sinh.
Tiền thiếu thì đắp hồi môn, coi là trời, càng khiến nhận thức lệch lạc của ngày càng tệ!
Nhìn ánh mắt chất vấn của chồng, cô tức lạnh lòng, chẳng thèm giữ thể diện cho nữa.
"Anh chỉ cho 5 đồng một tháng, thấy nhiều lắm ? Còn đòi ngày ba bữa ăn thịt, cơm trắng? Anh nghĩ moi trăm đồng?"
"Chưa kể cũng chỉ cho đúng hai tháng, tiêu một xu cũng đủ trăm đồng, , là chuyện thường tình!"
Hắn chỉ cho hai tháng?
Lục Trạch Khải giờ mới ngượng ngùng phát hiện hình như đúng thế, gửi hết về nhà!
Hơi bối rối, nhưng cũng chỉ thoáng qua, quát: "Cô còn lương cơ mà?"
Khương Mộng ngờ còn nhớ tiền lương : " lương 5 đồng một tháng, nhiều lắm ?"
Lục Trạch Khải im bặt, tiền gửi hết cho cha , chẳng dư đồng nào, cũng chẳng quỹ đen.
Mà 100 đồng... cũng nổi!
"Cô còn hồi môn ?" Hắn hỏi mà lòng chút áy náy, nhưng nghĩ : chuyện do vợ gây , vợ bỏ hồi môn bù là hợp lý.
Hơn nữa bẽ mặt như còn tính, vợ bỏ tiền đền đáng ?
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Nghĩ thế xong, chẳng còn áy náy gì nữa!
Khương Mộng thì sôi máu, lúc chỉ hét mặt : Lục Trạch Khải, đúng là một cục cứt chó! Ghê tởm đến tận óc!
Người ngoài cũng thấy Lục Trạch Khải ăn thật mất mặt, từ xưa đến nay, hồi môn là của riêng vợ.
Vợ lòng lấy phụ giúp thì , nhưng ai mặt dày đòi vợ đưa tiền.
Hơn nữa, Lục Trạch Khải mỗi tháng nhận mấy chục đồng tiền trợ cấp, mà chỉ đưa cho vợ năm đồng tiền chợ, còn chỉ đưa đúng hai tháng, thế còn vác bộ mặt cao cao tại thượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tn-70-nguoi-dep-manh-me-chinh-phuc-ga-tho-kech/358.html.]
Cái kiểu đàn ông ăn bám còn vênh váo thế thật khiến khinh thường!
"Lục Trạch Khải, nghĩ tiền tiệc cưới, tiền sắm sửa đồ đạc khi mới đơn vị, sinh hoạt phí hàng ngày cần tiêu ? Hay tưởng cha cho tiền tổ chức đám cưới?"
"Anh còn đưa sính lễ nữa !"
Lần Khương Mộng thật sự lạnh lòng, chẳng thèm giữ thể diện cho chồng, tuôn hết một mạch.
"Lục Trạch Khải, cái vẻ ngoài sĩ diện khi cưới vợ là do bỏ tiền hồi môn lo, tiền của , chúng đến đơn vị đói c.h.ế.t , giờ còn hỏi tiền hồi môn? còn đồng nào nữa mà hồi môn với chả !"
Lục Trạch Khải tức đến khâu miệng vợ , cô tuôn hết như thế? Không thì thôi, việc gì to chuyện ?
Khương Nghiên hai vợ chồng cãi , chen : "Hai bàn bạc xong ? Rốt cuộc ai trả tiền?"
Lục Trạch Khải cũng trả, nhưng tiền.
Hắn cũng dám mặt dày vay đồng đội.
Lý Hổ nổi nữa, dù gì Lục Trạch Khải cũng là phó sư trưởng ưu ái, giờ sư đoàn một là phó sư trưởng nắm quyền, Lục Trạch Khải hậu thuẫn mạnh.
Lý Hổ cũng giúp, nhưng một trăm đồng nhỏ, kham nổi!
Lý Hổ đành vẻ , định hòa giải: "Trung đoàn trưởng Hoắc, thôi thì một trăm đồng bỏ qua , em cả mà, căng cũng ."
"Đội trưởng Lý chắc nhà giàu lắm nhỉ, coi một trăm đồng là vặt. Hay rộng lượng, bỏ tiền mặt Lục Trạch Khải bồi thường ?" Khương Nghiên liếc xéo.
Lý Hổ ngờ cô móc mỉa như , đúng là đàn bà, hẹp hòi, chẳng độ lượng như đàn ông!
Hắn thèm đáp lời cô, mà sang Hoắc Chiến Đình: "Trung đoàn trưởng Hoắc, thấy ?"
Ý kiến Khương Nghiên quan trọng, Hoắc Chiến Đình mới là quyết định.
Hoắc Chiến Đình dĩ nhiên về phía vợ: "Vợ đúng. Nếu đội trưởng Lý thì cứ trả ."
Lý Hổ sững , ngờ Hoắc Chiến Đình cũng "nhỏ nhen" như , khiến bối rối nên lời.
"Xem vẻ mặt là trả ? Vừa tiếc tiền ? Giả vờ thánh?" Khương Nghiên châm chọc.
Lý Hổ đỏ mặt tía tai, nghẹn phản bác , chỉ thể trừng mắt Khương Nghiên, oán cô điều.
Hừ!
Khương Nghiên khinh bỉ đảo mắt: "Lục Trạch Khải, nếu trả tiền, gọi công an ngay bây giờ. về vội từ xa về đây để cãi lộn với !"
Xem , khoản tiền là bắt buộc đền !
Lục Trạch Khải nắm chặt tay, nghiến răng : "Trung đoàn trưởng Hoắc, đủ tiền, thể cho nợ đến kỳ lương ?"
Tiền trợ cấp của đủ trăm đồng, chỉ thể từ từ trả.
Hoắc Chiến Đình vội trả lời mà sang Khương Nghiên hỏi ý.
Thấy vợ gật đầu đồng ý, Hoắc Chiến Đình : "Vậy giấy nợ ?"