TN 60: Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Đưa Các Con Đi Tìm Cha Của Chúng - Chương 319

Cập nhật lúc: 2025-12-18 10:13:40
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

thở dài: " thật sự nỡ xa nơi chút nào."

Cũng thấy nỡ như còn Tô Chiêu Chiêu, cô cũng là Cố Hành kể .

Trên đời bữa tiệc nào là tàn, những quen từ ngày đầu cô mới đến đây giờ cũng mất vài . Có điều chuyển công tác, cũng chuyển ngành về địa phương.

Đầu năm nay, cấp hạ văn bản, điều động một sĩ quan cấp cơ sở chuyển ngành để bổ sung cho các ban ngành địa phương. Anh Lý chồng của Triệu Tố Phân cũng chuyển ngành , ngành lương thực. Đơn vị , lúc Triệu Tố Phân , gương mặt hớn hở lắm.

Rất nhanh đó, cả khu tập thể đều Chính ủy Chu của trung đoàn hai thăng lên cấp Phó sư đoàn, sắp Phó chính ủy ở khu phòng thủ . Tin tức truyền hai ngày thì Chu Xuân Yến hạ sinh một con trai ở bệnh viện quân y.

Tô Chiêu Chiêu mang quà sang nhà thăm cô , đứa bé sơ sinh ngoan ngoãn trong chăn, cái miệng nhỏ cứ máy máy liên tục, mà tan chảy cả lòng.

Chu Xuân Yến nhỏ giọng thầm thì với Tô Chiêu Chiêu: "Chẳng nữa, em chẳng mấy sữa..."

Vương Xuân Hoa bưng bát nước đường trứng gà cho Chu Xuân Yến: "Trên bếp đang hầm móng giò , lát nữa con ăn một bát, tối dùng nước canh nấu mì cho con, ăn như thế hai ngày là ngay thôi."

Chu Xuân Yến đỡ lấy bát nước đường, hỏi: "Anh Kiến Quốc ?"

"Vào thành phố mua đồ , tiện thể sang báo tin vui cho ông bà ngoại con luôn. Lúc nó con còn đang ngủ nên nó ."

Nhân lúc Chu Xuân Yến đang uống nước đường, Tô Chiêu Chiêu hỏi Vương Xuân Hoa: "Sắp tới bà định xếp đặt thế nào?"

"Lão Chu cứ , đây giúp chăm cháu một thời gian. Đợi đứa nhỏ cai sữa xem là để nó ở với bố , mang theo lên đảo. Nếu bà thông gia thời gian thì để bà trông cũng , chuyện đó tính ."

"Như cũng , bà mà đùng cái luôn là thấy hụt hẫng lắm đấy."

" cũng thôi, cứ ngỡ là ở đây đến lúc nghỉ hưu cơ."

Tô Chiêu Chiêu lâu, trẻ con và lớn đều cần nghỉ ngơi, chuyện một lát là cô về. Vừa đến cửa thì thấy Chu Tiểu Quân cầm một cái phong thư lao vù vù về nhà.

"Thím Tô!"

Tô Chiêu Chiêu vẻ mặt nhóc là ngay chuyện mừng.

"Nhận giấy báo nhập học ?"

Chu Tiểu Quân gãi gãi gáy hì hì: "Vâng ạ."

"Chúc mừng con nhé, thôi báo tin vui cho , lúc nào rảnh thì sang nhà tìm Cố Tưởng chơi."

Chu Tiểu Quân gật đầu, chạy biến nhà.

Vợ chồng Vương Xuân Hoa và Chính ủy Chu vốn chẳng còn hy vọng gì, lúc thấy tờ giấy báo nhập học thì thật sự giật một phen.

"Được! Không hổ là con trai Chu Minh ! Có chí khí!" Chính ủy Chu chắp tay lưng hớn hở, vui để cho hết, còn mừng hơn cả lúc chính thăng chức! Nhà lão Cố hai sinh viên đại học, nhà ông cũng .

Chu Tiểu Quân thất vọng: "Tiếc là trường ở Bắc Kinh."

"Trường pháo binh cũng mà! Lo mà học cho hẳn hoi, cấm lười biếng đấy!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-319.html.]

Chu Tiểu Quân chút uể oải đáp: "Biết , mà."

Chính ủy Chu chỉ tay con trai: "Cái thằng ."

...

Khi thời tiết vẫn thực sự chuyển lạnh, Tô Chiêu Chiêu và Cố Hành tiễn Cố Tưởng lên chuyến tàu hướng Bắc. Một chiếc túi xách đựng bộ hành lý của Cố Tưởng, học ở trường quân đội thì chăn màn, chậu rửa mặt và các nhu yếu phẩm khác đều do nhà trường cấp phát thống nhất.

Nhờ , Tô Chiêu Chiêu chỉ cần chuẩn đồ nhập học cho Cố Niệm là xong. Tiễn Cố Tưởng lâu thì Cố Niệm cũng khai giảng, ở nhà chỉ còn hai vợ chồng Tô Chiêu Chiêu và Cố Hành.

Cũng may Cố Niệm học gần nhà, mỗi tháng thể về một , nếu cô cũng thấy quen. Công việc thoải mái cộng thêm con cái đại học, Tô Chiêu Chiêu cảm giác như đang bước cuộc sống nghỉ hưu sớm .

"Trưởng khoa Tô, thấy sắc mặt cô nhợt nhạt thế?"

Tô Chiêu Chiêu sờ lên mặt : "Nhợt lắm ?"

"Vâng, môi chẳng chút huyết sắc nào cả, cô nghỉ ngơi ?"

Thực cô nghỉ ngơi , mà là ngủ quá nhiều, lúc nào cũng cảm thấy ngủ đủ. Ngủ dậy xong thấy cứ bủn rủn, sức lực. Tô Chiêu Chiêu cũng thấy , định bụng chiều nay xin về sớm một chút để bệnh viện.

Đến chiều, bốn giờ cô rời cơ quan. Tới bệnh viện kể tình hình xong, bác sĩ liền bắt mạch cho cô.

"Kỳ kinh bao lâu tới?"

Tô Chiêu Chiêu: "Tháng nào cũng..." Cô sực nhớ điều gì đó đúng, hình như quá ngày , "Hình như mười mấy ngày ạ."

"Mang t.h.a.i chứ còn gì nữa."

"Dạ?!"

Bác sĩ liếc cô một cái: "Kinh ngạc cái gì, ở tuổi của cô m.a.n.g t.h.a.i là chuyện bình thường mà."

Tô Chiêu Chiêu thực sự sốc, cô và Cố Hành nào cũng dùng biện pháp phòng tránh mà. Đã bàn với sinh nữa, giờ thì , mang, đúng là... ngoài ý .

" hơn ba mươi ." Dù cô thừa nhận điều đó.

Bác sĩ bảo: "Ba mươi mấy thì là gì, bốn mươi mấy vẫn sinh như thường đấy thôi. Cô sức khỏe , cứ yên tâm mà sinh, nhé!"

Chữ "nhé" cuối cùng cứ như đang dỗ dành trẻ con .

Tô Chiêu Chiêu chẳng bộ về nhà kiểu gì nữa, chỉ thấy thật kỳ diệu!

Cô về nhà bao lâu thì Cố Hành vội vã chạy về, cửa hỏi dồn: "Chiều nay em bệnh viện ? Có chỗ nào khỏe ?"

Tô Chiêu Chiêu lời nào, tự nhiên thấy tủi ngang xương. Cố Hành thấy thì cuống quýt: "Rốt cuộc là khỏe ở ? Em chứ!"

Bỗng chốc, Tô Chiêu Chiêu trào nước mắt.

Cô cũng tại , chỉ là cảm xúc bất chợt ập đến, thể kìm nén . Ở thời đại , trong bụng cô đột nhiên một sinh linh nhỏ bé, chỉ là về huyết thống, mà là một mầm sống sự gắn kết từ sâu trong linh hồn.

Cố Tưởng và Cố Niệm cũng là con của cô, nhưng mỗi khi nhớ về nguyên , cô luôn cảm giác hai đứa trẻ ngoan như là do cô "trộm" .

Loading...