Diệp Thư Lan mở đồng hồ quả quýt , thấy rõ dấu vết từng tháo mở: "Anh xem dòng chữ ảnh ?"
Khương Viễn gật đầu.
Diệp Thư Lan đưa chiếc đồng hồ cho : "Anh cầm xử lý , ... tò mò ? Về thế của em."
Khương Viễn cô: "Em gián điệp ?"
Diệp Thư Lan vội vàng lắc đầu, chuyện đó .
"Thế là đúng , gì gián điệp nào ngốc như em." Khương Viễn dừng một chút : "Bất kể em xuất thế nào, em vẫn là vợ của ."
Nghe , mắt Diệp Thư Lan đỏ hoe, định gì đó thì Khương Viễn tiếp lời: "Anh chỉ tức giận vì đồ mất mà em cứ giữ lo lắng trong lòng, chẳng thèm với một tiếng. Trong mắt em, đáng để em dựa dẫm đến thế ? Thật mấy ngày qua cũng luôn đợi em mở lời, xem là quá đề cao bản ."
Diệp Thư Lan vươn tay kéo tay : "Không , em nghĩ thế, em chỉ là dám . Em sợ coi thường em, cũng sợ em ảnh hưởng đến . Anh xem chị Vu đấy, chỉ vì phận tư sản mà đoàn trưởng Nghiêm mãi thăng chức , còn nhà ngoại liên lụy khiến cả nhà vùng Bắc Đại Hoang."
Khương Viễn thở dài: "Tư sản cũng ai cũng là kẻ ác thể dung thứ, em đừng nghĩ . Chỉ cần vi phạm pháp luật thì những khác vẫn sống đấy thôi."
Diệp Thư Lan mím môi: "Thật sự ? Những năm qua em cũng thấy nhiều . Nếu bố thế của em ngay từ đầu, liệu họ đồng ý cho chúng kết hôn ?"
Khương Viễn nên lời, vì chính cũng chắc chắn.
Diệp Thư Lan tiếp tục: "Cứ Cao Nguyệt , nếu đúng là cô thì khi thấy chiếc đồng hồ, tại cô lấy ? Chẳng là vì nghĩ đây sẽ là cái thóp của em, thể dùng để khống chế và đe dọa em . Em cứ ngỡ chúng là bạn bè, nhưng hóa ... cũng chỉ đến thế."
Thật thời gian qua cô cũng từng nghi ngờ Cao Nguyệt, chỉ là cô tài nào hiểu nổi, sợ trách lầm . Ngay cả bây giờ, cô cũng chắc chắn trăm phần trăm Cao Nguyệt .
Tuy nhiên, bất kể cô , cô cũng định qua thiết với con nữa.
Có lẽ một ngày nào đó, sẽ giải đáp thắc mắc cho cô.
Đến lúc đó, chuyện chắc chắn sẽ sáng tỏ thôi.
...
Là hàng xóm, Tô Chiêu Chiêu nhận thấy rõ ràng Cao Nguyệt và Diệp Thư Lan ít qua hẳn . Trước đây hầu như cách vài ngày thấy hai cùng , bây giờ cả tháng cũng chẳng thấy một .
Nghĩ bụng chắc hẳn là liên quan đến chiếc đồng hồ quả quýt .
Làm việc để danh tính, Tô Chiêu Chiêu quan tâm một thời gian cũng gác sang một bên. Đối với cô, điều quan trọng nhất lúc là việc thi đại học của em Cố Tưởng và Cố Niệm.
Mô hình học tập 5+2+2 khiến hai em bước kỳ thi đại học mùa hè năm 1962.
Mục tiêu của hai em rõ ràng, một thi trường quân đội, một thi học viện âm nhạc.
Hải Thành trường quân đội, Cố Tưởng thi đó thì khi lên đại học chắc chắn xa nhà.
Còn Cố Niệm, chỉ cần đỗ Học viện Âm nhạc Hải Thành là thể ở bên cạnh bố .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-317.html.]
"Học viện âm nhạc ở Bắc Kinh hơn đấy, thi Bắc Kinh ?" Trong khuôn viên trường, Ngô Vi Vi và Cố Niệm ôm sách song song với , ánh nắng phủ lên họ như khoác một lớp hào quang vàng óng.
Cố Niệm lắc đầu: "Tớ ở Hải Thành thôi, tớ xa nhà, tớ nỡ xa bố ."
"Như cũng , trai Bắc Kinh, ở Hải Thành, đợi khi lên đại học chúng vẫn thể hẹn chơi." Ngô Vi Vi .
Cố Niệm mỉm liếc cô bạn: "Sao chắc chắn thế là tớ sẽ đỗ trường quân đội ở Bắc Kinh?"
Ngô Vi Vi vẻ mặt nghiêm túc: "Cố Tưởng chắc chắn ! Tớ tin , bố tớ cũng bảo thi đỗ ."
Cố Niệm trộm: "Rốt cuộc là tin tớ, là thầy Ngô tin thế?"
Ngô Vi Vi cong môi: "Cả hai."
Nói xong câu đó, Ngô Vi Vi nghiêng đầu Cố Niệm.
"Cậu cũng đừng đoán mò, như nghĩ . Tớ ngưỡng mộ trai , là một xuất sắc, chắc chắn sẽ thực hiện ước mơ và đỗ trường đại học lý tưởng. Tớ tin tớ cũng !"
Cô ngẩng cao đầu, khuôn mặt ửng hồng vì nắng mang theo vẻ rạng rỡ, ánh mắt kiên định và sáng rực: "Nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng bây giờ là học tập thật . Chỉ ngừng nỗ lực học tập, mới thể đạt thành tựu, trở thành ích cho đất nước!"
Cố Niệm dừng bước, nét mặt thoáng chút hổ thẹn: "Vi Vi, tớ nên dùng giọng điệu trêu chọc để chuyện với . Cậu đúng, chúng còn nhỏ, tâm trí nên đặt việc học, nên để những âm thanh bên ngoài ảnh hưởng. Tớ xin nhé."
Ngô Vi Vi rạng rỡ: "Có gì mà, cần xin tớ, mấy lời trêu đùa tớ vẫn chịu ."
Cố Niệm cũng theo: "Thế tớ mời uống nước ngọt nhé."
"Được thôi!"
Kỳ thi đại học năm 62 nhanh chóng đến gần, Cố Niệm, Cố Tưởng cùng hơn 30 vạn thí sinh cả nước bước phòng thi.
Mấy ngày thi, Tô Chiêu Chiêu đặc biệt xin nghỉ phép, đặt phòng ở nhà khách Hải Thành để cùng các con.
Học sinh thời khả năng độc lập cao hơn đời , Tô Chiêu Chiêu cứ ngỡ những phụ chạy cùng con như sẽ ít, nhưng thực tế thì . Ở cổng trường, các phụ cầm nước, mang cơm hề thiếu, các nhà khách gần trường đều kín chỗ.
Điều cũng lạ, sinh viên đại học thời giá hơn đời nhiều.
Các con thi xong , Tô Chiêu Chiêu hỏi kết quả, tiên đưa chúng về nhà khách ăn cơm. Ăn xong bảo chúng ngủ một giấc, chiều tiếp tục thi.
Nằm giường ở nhà khách, Chu Tiểu Quân kéo Cố Tưởng để so đáp án.
So xong, cả xìu xuống như bánh đa nhúng nước: "Thôi xong , xong đời , e là đến chân dự cũng chẳng cửa nữa."
Cố Tưởng nhắm mắt: "Nước đến chân mới nhảy chính là đang đấy."
Chu Tiểu Quân thở ngắn than dài: "Nếu đỗ trường quân đội thì mất mặt lắm, tớ chắc chắn sẽ vặn đứt tai tớ mất."
Cố Tưởng mở mắt liếc một cái: "Cậu đang nghĩ quá nhiều đấy?"
"Tớ nghĩ nhiều , thật sự là mất mặt mà."