TN 60: Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Đưa Các Con Đi Tìm Cha Của Chúng - Chương 316

Cập nhật lúc: 2025-12-18 10:11:02
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Chiêu Chiêu phá án, chiếc đồng hồ quả quýt là do Cao Nguyệt lấy từ nhà họ Khương .

Cũng tìm bằng cách nào, khi nắm "thóp" , cô vội vàng chạy về nhà, đường va Tô Chiêu Chiêu khiến chiếc đồng hồ rơi ngoài.

Ước chừng đến lúc về nhà cô mới phát hiện mất.

Tô Chiêu Chiêu lắc đầu, Cao Nguyệt đúng là... Người như thế mà kẻ trộm.

lầu, đợi đến khi thấy Cao Nguyệt tìm đồ bỏ mới xuống .

Buổi tối lúc ngủ, Cố Hành thấy vết trầy xước đầu gối cô.

"Sao thế ?"

Tô Chiêu Chiêu nhấc chân lên: "Lúc về cẩn thận ngã một cái."

Cố Hành xoay xuống giường tìm cồn đỏ: "Lớn bằng ngần còn để ngã, ngã xong cũng chẳng bôi thuốc, chỉ giỏi lớn tuổi chứ chẳng lớn khôn..."

Cố Hành cứ lải nhải suốt.

Tô Chiêu Chiêu: "... Chỉ trầy chút da thôi mà."

Cố Hành hừ một tiếng, tìm thấy cồn đỏ: "Duỗi chân ."

Tô Chiêu Chiêu ngoan ngoãn duỗi chân qua.

Cố Hành lạnh mặt bôi t.h.u.ố.c cho cô.

"Suýt~"

Cố Hành liếc mắt: "Chẳng bảo chỉ trầy chút da thôi ?"

Tô Chiêu Chiêu đen mặt: "... Anh đủ đấy nhé!"

...

Mấy ngày , Tô Chiêu Chiêu tin Cao Nguyệt sinh một đứa con gái.

Lại bẵng một thời gian, cô gặp Cao Nguyệt trong khu tập thể, tay cô đang bế một đứa trẻ.

"Chị dâu." Cao Nguyệt thấy cô chủ động tiến gần.

Tô Chiêu Chiêu vẫn luôn đợi Cao Nguyệt tìm , nếu vì chuyện sinh đẻ lỡ dở, chắc cô đến sớm hơn.

"Cô ở cữ xong ?"

Cao Nguyệt mỉm : "Xong ạ, nghẹt thở trong nhà hơn một tháng trời, chịu nổi nữa nên em bế con ngoài dạo."

Tô Chiêu Chiêu bảo: "Bên ngoài gió to, vẫn nên chú ý một chút." Cô ghé sát đứa bé: "Xinh quá, trông giống cô."

Vẻ mặt Cao Nguyệt rạng ngời tình mẫu tử: "Lão Bành nhà em cũng bảo thế, chỉ tiếc là con trai."

"Trai gái đều như cả, nam nữ bình đẳng mà."

"Chị dâu đúng ạ."

Cao Nguyệt ngập ngừng bắt đầu thăm dò: "Lần chân chị chứ?"

Tô Chiêu Chiêu lắc đầu: "Không , trầy da chút thôi, hai ngày là đóng vảy ."

"Thế thì quá." Cao Nguyệt , "Sau khi trong lòng em cứ thấy áy náy mãi, còn tìm xem thế nào nhưng chị , em cũng chẳng dám sang nhà phiền chị."

Tô Chiêu Chiêu nhướng mày: "Hóa là thế , cô gì chứ, cô thì cũng về luôn, . Cô đấy, cũng quá cẩn thận ."

Hai đối đáp qua một hồi, Cao Nguyệt thấy thăm dò gì đành dừng : "Chị dâu, thế em về đây, đến giờ con b.ú ."

Tô Chiêu Chiêu giữ nụ hảo môi: "Được, cô về , cẩn thận chân nhé."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-316.html.]

"Vâng ạ."

Lòng Cao Nguyệt cứ thấp thỏm yên, hơn một tháng qua cô bao giờ bình tâm , rốt cuộc chiếc đồng hồ đó ai nhặt mất?

Biết thế... thế thì ...

Diệp Thư Lan lo âu suốt nửa tháng nay.

Đồ của cô mất .

giấu kỹ như thế, thỉnh thoảng mới lấy xem một , mà khi tìm thì đột nhiên thấy nữa.

Đến cả mất lúc nào cô cũng .

Thời gian qua cô ăn ngon, ngủ yên, gầy trông thấy, ngay cả Sư trưởng Khương cũng nhận điều bất thường.

Ông bí mật tìm con trai chuyện: "Anh bắt nạt Thư Lan đấy?"

Khương Viễn: "Con ."

"Không ? Anh thấy nó gầy rộc ? Cẩn thận lúc về bà phê bình cho đấy!"

Khương Viễn: "Thật sự là , bố đừng quản chuyện nữa."

Nói chuyện với Sư trưởng Khương xong, Khương Viễn lên lầu.

Trên lầu, Diệp Thư Lan dỗ con ngủ xong, thấy thì ngẩng đầu : "Bố tìm chuyện gì thế?"

Khương Viễn cởi áo khoác vắt lên: "Bảo đối xử với em một chút."

Diệp Thư Lan khẽ nhếch môi: "Tự nhiên bố thế gì?"

Bây giờ cô cứ hễ thấy động tĩnh gì là lo sợ.

Tay Khương Viễn đang cởi cúc áo bỗng khựng : "Bố tưởng bắt nạt em."

"Sao bố nghĩ thế?"

"Gần đây em gầy nhiều, em nhận ?" Khương Viễn cô.

Diệp Thư Lan sờ lên mặt: "Thế ạ? Chắc là do dạo bận bịu quá thôi."

Khương Viễn cô chằm chằm một hồi lâu: "Dạo rốt cuộc em đang sợ cái gì?"

Diệp Thư Lan thì giật ngẩng phắt đầu lên: "Anh thế là ý gì?"

Khương Viễn từ trong túi lấy một vật: "Có vì cái ?"

Nhìn rõ vật trong tay , Diệp Thư Lan bật dậy vồ lấy: "Là lấy trộm nó!"

Khương Viễn lắc đầu, khổ: "Anh trò hèn hạ đó."

Lúc Diệp Thư Lan mới nhận lời quá đáng: "Em... em ý đó."

Khương Viễn xuống giường: "Đây là nhặt trong bụi hoa ở ngoài sân, em tự nghĩ kỹ , xuất hiện ở ngoài sân ?"

Diệp Thư Lan lắc đầu: "Em cũng , em cất kỹ lắm mà, con còn nhỏ thế cũng thể lấy . Không , cũng chẳng em, nó chân, tự bò sân ..."

Khương Viễn : "Trước khi mất, ai từng đến nhà ? Còn phòng ngủ của nữa?"

Diệp Thư Lan: "Cao Nguyệt đến, hai đứa uống tầng hai, em xuống lầu điện thoại một lát, chỉ loáng cái thôi..."

"Cô đáng nghi nhất, chỉ là hiểu lấy đồ ném ở ngoài sân."

Diệp Thư Lan cũng hiểu, cô cũng tài nào nghĩ Cao Nguyệt thể tìm thấy chỗ giấu đồ của nhanh đến thế?

"Chắc chắn là cô định ăn cắp gì đó tình cờ phát hiện thôi."

Khương Viễn bảo: "Bất kể lấy , cái thứ thể giữ nữa, em tìm cách xử lý . Nếu em nỡ thì cứ giao cho giải quyết."

Loading...