Vương Xuân Hoa chỉ tay cô: "Cô đúng là khéo trốn việc, chuyện của em gái mà để bận bịu lo liệu."
Tô Chiêu Chiêu bật : "Thì vốn dĩ là do bà đề xuất mà. Mấy năm mối cho nhà bà, giúp bà cưới cô con dâu , đến lượt bà bận rộn một chút . Đợi bà thành công, nhất định sẽ biếu bà hai cân đường để tạ ơn bà mối lớn."
Vương Xuân Hoa vốn nhiệt tình với việc nên đương nhiên từ chối, lời cũng chỉ là trêu đùa với Tô Chiêu Chiêu: "Có hai cân đường tạ lễ của cô, đảm bảo sẽ giúp Tô Lai thành đôi với ."
Tô Chiêu Chiêu giơ ngón tay cái tán thưởng.
...
Vào ngày nghỉ lễ, Tô Lai dậy sớm thu dọn đồ đạc, ăn sáng xong liền dẫn Tiểu Thụ ngoài.
Trên tay cô xách một xấp vải cắt sẵn. Hai năm nay cô học cách dùng máy may, mỗi may quần áo cô đều đến nhà chị cả mượn máy.
Cô khéo tay, từ khi dùng máy may, quần áo giày dép cô và Tiểu Thụ đều do tự tay cô .
Chẳng thế mà hôm nay Tiểu Thụ mặc một bộ đồ bông sửa từ quân phục cũ, nhóc còn học theo lớn thắt một sợi dây lưng ở eo, trông tròn lẳn, đáng yêu tinh .
Ngay ngã tư khu công nghiệp một trạm dừng xe buýt, bên lề đường dựng một tấm bảng tên trạm và giá vé bằng sơn đỏ. Trước đây Tô Lai nhận mặt chữ nào đó, nhưng bây giờ cô thể hết .
Ngày nghỉ, thành phố về quê đều đông, tại trạm khá nhiều đang chờ xe. Tô Lai quen chỗ đông đúc náo nhiệt để trò chuyện nên dẫn Tiểu Thụ ở ngoài rìa.
Nghe thấy tiếng chuông xe đạp vang lên lưng, cô liền nhường lối.
"Trưởng khoa Tần, đấy?" Dưới trạm hỏi.
Một giọng nam trầm ấm vang lên: "Có chút việc, ngoài một chuyến."
Tô Lai ngẩng đầu , là Tần Nham.
Tần Nham cũng thấy cô, khẽ gật đầu chào.
Nghĩ đến những lời chị cả và chị Vương với mấy ngày nay, Tô Lai lúng túng gật đầu vài cái vội vàng dời mắt chỗ khác.
Xe đến, Tiểu Thụ nắm tay cô về phía cửa xe: "Mẹ ơi, lên xe thôi."
Tô Lai lên xe.
Người về quê đông bằng thành phố nên xe vẫn còn chỗ trống. Đến lúc cô xuống ngoài cửa sổ thì bóng dáng đạp xe còn thấy nữa.
"Dì nhỏ đến ạ!" Cố Niệm mở cửa, mỉm chào hỏi.
Tô Lai gật đầu: "Tiểu Niệm cũng nghỉ đông ?"
"Nghỉ ạ, hôm qua cháu mới thi xong. Còn Tiểu Thụ thì , kỳ thi cuối kỳ bài thế nào?"
Ba trò chuyện nhà.
Tiểu Thụ hớn hở: "Vẫn kết quả ạ, nhưng các câu hỏi trong đề cháu đều hết . Chị ơi, cháu ạ?"
"Ra ngoài từ sớm , chắc là ở sân bóng rổ đấy."
Tiểu Thụ dừng bước: "Thế để cháu tìm ."
Tô Lai vỗ vai bé: "Vào chào hỏi đại dì và đại dượng ."
Tiểu Thụ nhanh chân chạy phòng: "Đại dì, đại dượng buổi sáng lành ạ."
Cố Hành đang sofa xem tivi, Tô Chiêu Chiêu bê một đĩa táo gọt xong .
Cố Hành gật đầu, Tô Chiêu Chiêu đáp lời bảo bé ăn trái cây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-313.html.]
Tiểu Thụ cầm lấy hai miếng táo: "Đại dì, cháu mang cho cháu một miếng ạ."
"Không cần mang cho nó , cháu cứ ăn , nó ăn thì tự đường về."
Tiểu Thụ , cầm miếng táo chạy biến khỏi cửa, Tô Chiêu Chiêu gọi cũng kịp.
Khi bé đến sân bóng rổ, Cố Tưởng kết thúc một trận đấu, đang cầm bình tông quân dụng uống nước.
"Anh ơi, ăn táo ."
Chu Tiểu Quân bá vai bé: "Tiểu Thụ, mắt em chỉ trai thôi , Tiểu Quân lù lù đây mà em thấy ?"
Tiểu Thụ vội vàng đưa miếng táo đang cầm cho : "Anh Tiểu Quân, miếng cho ạ."
Chu Tiểu Quân trêu bé thôi: "Anh lấy , mà ăn thật thì trai em sẽ hành bã sân mất."
Cố Tưởng lườm một cái: "Có đ.á.n.h nữa đấy?"
Chu Tiểu Quân: "Đánh chứ!"
Đợi bọn họ đều sân, Tiểu Thụ xuống bậc thềm, ăn táo xem trai chơi bóng.
Diệp Kiến Anh cũng dẫn đám bạn nhỏ tới, cố tình ngang qua chỗ bé hừ mạnh một tiếng thật to.
Tiểu Thụ coi như thấy, một cái liếc mắt cũng chẳng thèm cô bé.
Cô bé tức đến mức dậm chân bình bịch!
"Kiến Anh, bảo là trai ? Sao chẳng thèm lấy một cái thế?"
"Anh là đồ lương tâm!" Bố còn dặn chung sống hòa thuận với , hòa thuận kiểu gì chứ! Cô bé sẽ bao giờ thèm để ý đến nữa!
Cậu nhóc Tiểu Thụ " lương tâm" chuyển chỗ khác để tiếp tục xem Cố Tưởng đấu bóng.
Trẻ con ở sân bóng ngày càng đông, khi đấu thêm một trận, nhóm thiếu niên như Cố Tưởng nhường sân cho đám trẻ con chơi đùa.
"Về ?" Chu Tiểu Quân lau mồ hôi mặt.
Cố Tưởng cầm áo khoác vắt lên vai: "Về, sang nhà ."
Chu Tiểu Quân gật đầu, vòng tay qua cổ Tiểu Thụ: "Đi thôi em trai, em ăn nhiều nhé, thấy em chẳng cao lên tí nào thế?"
Tiểu Thụ ghét nhất chê chiều cao: "Đại dì em bảo , con trai lớn chậm, chắc chắn em sẽ cao thôi! Em còn nhiều gian để phát triển!"
"Lại còn gian phát triển, từ đấy. Nói thế thì từ đỉnh đầu em trở lên đều là gian phát triển hết . Nói xem, em định cao bao nhiêu?"
Cố Tưởng vỗ cho một cái: "Đừng trêu nó nữa, trêu nó thì dỗ ?"
Tiểu Thụ đen mặt: "Anh ơi, em trẻ con nữa ..."
Chu Tiểu Quân xoa đầu bé: "Anh trai em cứ coi em là trẻ con đấy, trai em chán ngắt đúng ? Lúc nào cũng nghiêm túc như ông cụ non."
Tiểu Thụ: "Anh mới là chán ngắt ."
"Hừ!"
Chu Tiểu Quân giả vờ đ.ấ.m bé, Tiểu Thụ sợ quá chạy b.ắ.n về phía .
"Đừng chạy, đỡ cho mà em còn bảo chán ngắt, đó cho ."
Tiểu Thụ chạy nhanh như bay!
Tô Lai cứ ngỡ sang đây chị cả sẽ với về chuyện của Tần Nham, nên cô cứ chờ mãi.