TN 60: Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Đưa Các Con Đi Tìm Cha Của Chúng - Chương 311

Cập nhật lúc: 2025-12-18 10:06:23
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Chiêu Chiêu gật đầu: " thế, ở quê mà còn nhớ gửi lương thực mới cho nếm thử thì ngoài bà chẳng còn ai khác ."

Cố Hành cũng cảm thấy nhà bà Quách đều : "Sau nếu việc gì cần, chúng vẫn thể giúp đỡ một chút."

Tô Chiêu Chiêu đưa bức thư cho : "Đây , cơ hội giúp đỡ đến đây."

Cố Hành nhận lấy thư liếc mắt : "Con trai bà bộ đội ?"

" , tiếp ."

Tô Chiêu Chiêu ấn tượng gì mấy về đứa con trai út nhà bà Quách, cô từng gặp mặt, trong ký ức của nguyên chủ cũng chỉ là một hình bóng mơ hồ, chỉ nhớ mang máng là đứa trẻ lớn hơn đám trẻ nhà Cố Tưởng vài tuổi.

Trong thư , năm ngoái con trai út bà tham gia kỳ thi tuyển quân của huyện, vốn dĩ trúng tuyển, ai ngờ đó đột nhiên đ.á.n.h trượt, cũng lý do cụ thể, chỉ phù hợp.

Tô Căn Sinh nhờ vả quan hệ hỏi thăm mới , hóa con trai út của bà đắc tội với , bên quan hệ rộng nên chặn ở bước cuối cùng.

Bà Quách thư cầu cứu, con trai bà cứ nhất quyết bộ đội, nghĩ đến Cố Hành đang cán bộ trong quân đội nên nhờ giúp một tay.

Trong thư cũng rõ, nếu tiện thì cứ coi như bà từng lời .

Xem xong thư, Cố Hành nhíu mày .

Tô Chiêu Chiêu : "Anh thấy ?"

Cố Hành : "Nếu chuyện là thật thì vấn đề hề nhỏ ."

Việc tuyển quân quan trọng bao nhiêu, chuyện hệ trọng như thế mà cũng kẻ dám vì ân oán cá nhân mà tùy tiện can thiệp, vấn đề quá nghiêm trọng !

Đây tuyệt đối là hiện tượng cá biệt.

Chuyện nhất định điều tra.

cũng thể chỉ dựa một bức thư mà định tính ngay .

Chuyện đó Tô Chiêu Chiêu nắm rõ lắm, dù kết quả cuối cùng là con trai út nhà bà Quách toại nguyện bộ đội.

Trước khi năm mới đến, Chu Xuân Yến truyền tin vui là mang thai.

Đợi đến khi t.h.a.i đủ ba tháng, Vương Xuân Hoa mới cho cô ngoài.

Tô Chiêu Chiêu chuyện liền mang hai cân đường đỏ sang tặng.

"Cái ngày m.a.n.g t.h.a.i là nhất, lúc sinh thời tiết nóng lạnh, khổ."

Ở cữ sợ nhất là mùa hè, nóng thổi gió, cứ bịt kín mít.

Chu Xuân Yến xoa xoa cái bụng nhô lên: "Mẹ em cũng bảo đứa bé đến đúng lúc, thương như em."

Nhắc đến hai chữ , Chu Xuân Yến rạng rỡ: "Thật thần kỳ, em sắp !"

Tô Chiêu Chiêu cũng theo, nhớ nội dung các bà trẻ đăng video ngắn đây: Thật hãnh diện, mà sinh một con !

Vương Xuân Hoa thấy thế bảo: "Có gì mà hãnh diện, bọn trẻ các cô đúng là cứ quá lên, phụ nữ ai mà chứ."

Bà đưa bát nước đường đỏ pha cho Chu Xuân Yến: "Đường đỏ thím Tô của con gửi sang đấy, pha cho con một bát cho ngọt giọng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-311.html.]

Thím Tô: "..."

Chu Xuân Yến Tô Chiêu Chiêu : "Cháu cảm ơn thím Tô ạ~"

Hai chữ thím Tô kéo dài giọng .

Tô Chiêu Chiêu đen mặt: "Đã bảo là ai cứ gọi theo nấy mà."

Vương Xuân Hoa : "Vẫn nên gọi theo vai vế."

Không, cần thiết!

...

Từ nhà Chu Xuân Yến , Tô Chiêu Chiêu định về thì Vương Xuân Hoa đuổi theo.

"Không ở bầu bạn với con dâu ?" Tô Chiêu Chiêu trêu bà, từ lúc con dâu mang thai, một buổi sáng bà thể chạy sang nhà con trai đến ba .

"Không, với cô." Vương Xuân Hoa tiếp lời: "Hỏi cô chuyện ."

"Bà ."

"Sô Lai dự định tiến thêm bước nữa ?"

Tô Chiêu Chiêu sang bà: "Bà nào hợp ý giới thiệu ? Cứ tình hình xem , nếu hợp thì thể gặp mặt."

Vương Xuân Hoa khoác tay cô, hai tán gẫu: "Người đây là của khoa bảo vệ nhà máy chúng , tên là Tần Nham, đây cũng lính, thương nên mới chuyển ngành, giờ ở nhà máy cơ khí cũng là một lãnh đạo nhỏ, quản lý mấy chục trong khoa bảo vệ. Tuổi tác thì lớn hơn Tô Lai vài tuổi, năm nay tầm ba mươi bảy ba mươi tám, ngoại hình đoan chính, vóc dáng cũng rắn rỏi."

Nghe chừng cũng , Tô Chiêu Chiêu hỏi: "Thế gia cảnh thế nào? Có con cái gì ?"

"Chưa con." Vương Xuân Hoa : "Anh xuất ngũ xong ngoài ba mươi mới kết hôn, cưới đầy hai năm thì vợ khó sinh mất, mấy năm nay vẫn ở cưới ai."

Tô Chiêu Chiêu nhướng mày: "Điều kiện như , mấy năm nay chẳng lẽ ai giới thiệu cho ?"

"Sao mà ?" Vương Xuân Hoa cũng tìm hiểu kỹ mới mở lời.

"Chẳng xa ở quê, ngay tại nhà máy giới thiệu cho cũng thiếu, từ lỡ dở đến chồng đều , nhưng tìm, cứ khăng khăng từ chối. Mọi ngỏ ý vài đều tiếp lời nên cũng thôi. Trong nhà máy đủ kiểu, bảo kiêu ngạo, cũng bảo quên vợ ."

"Trước đây cũng chuyện với , trong nhà máy đám nam thanh nữ tú lớn tuổi kết hôn thì Hội phụ nữ chúng cũng quản chứ, giúp giải quyết vấn đề cá nhân của họ. Anh kết hôn vì kiêu ngạo gì , giống loại đó."

"Tuy hỏi kỹ , nhưng đoán chừng vẫn là ám ảnh bởi lúc vợ sinh con. Nghe đau đẻ mấy ngày sinh , quê ở tít trong núi, đưa bệnh viện kịp, đến lúc chạy về thì cả vợ lẫn con đều còn, m.á.u chảy đầy giường, nhắc đến cũng thảm."

Vương Xuân Hoa thở dài, phụ nữ sinh con đúng là bước qua cửa tử, sinh thuận lợi thì , thuận lợi là mất mạng như chơi.

Nếu ở gần bệnh viện thì may còn cứu , chứ ở vùng núi hẻo lánh như thế thì cứu kiểu gì?

Người đưa đến bệnh viện thì sớm tắt thở .

Nếu gặp gia đình nào u mê, khi còn chẳng thèm đưa bệnh viện.

Đừng là thôn quê, ngay cả ở thành phố hạng như thế cũng chẳng thiếu.

"Cô tại nhớ đến ? Lần thấy chuyện với Tô Lai, cô đừng nhé, hai họ cạnh trông cũng xứng đôi lắm."

Hai năm qua, Tô Lai thoát khỏi vẻ ngoài lúc mới đến, trông trẻ ít, bản vốn nét sẵn, chỉ cần ăn mặc tươm tất một chút là trở thành một nữ đồng chí ngoại hình thanh tú ngay.

Bà định lúc nào thì sắp xếp cho hai họ gặp mặt chính thức?

Loading...