Có một phụ hỏi Tô Chiêu Chiêu: "Mấy lấy nước nóng ở thế?"
"Xuống lầu rẽ nhà bếp đun nước ạ."
"Có mất tiền ?"
"Có ạ, một xu một phích."
"Trời đất, mà đắt thế. Đến mùa đông rửa mặt rửa chân đều dùng nước nóng, thế thì tốn bao nhiêu tiền cho xuể!" Người phụ xen mặc bộ đồ công nhân, chắc là ở nhà máy nào đó.
Chê nước đắt xong, bà liền sang dặn con gái: "Con dùng nước thì tiết kiệm một chút cho , dùng nước lạnh thì cứ dùng. Với cả, giữ gìn một tí đừng vỡ cái phích, bảo ở nhà thì , cứ đòi ở nội trú, tốn tiền vô ích."
Cô nữ sinh nọ lộ vẻ mất kiên nhẫn: "Con , mau về ."
Bà lẩm bẩm: "Mẹ xin nghỉ phép , về sớm thì cũng vẫn trừ nửa ngày lương thôi."
Cất phích nước xong xuôi, Tô Chiêu Chiêu và Cố Niệm rời khỏi ký túc xá xuống lầu.
Đợi hai con khỏi, phụ chê tiền nước đắt lúc nãy mới với con gái: "Cái bạn học của con chắc chắn điều kiện gia đình lắm đấy."
Con gái bà thầm đảo mắt: "Sao ?"
"Nhìn cách ăn mặc là ngay, với , điều kiện thì nhà ai dám cho con dùng hẳn hai cái phích nước?"
Tốc độ của Cố Hành nhanh hơn Tô Chiêu Chiêu, lúc con cô xuống đến nơi thì một lớn hai nhỏ ba đấng mày râu đợi sẵn lầu.
Mọi còn ghé qua nhà ăn một chuyến. Học sinh cấp ba thể chuyển hộ khẩu lương thực trường nên mang theo lương thực hoặc tem phiếu đến nhà ăn để đổi lấy phiếu cơm, nếu thì gì ăn.
Đổi xong phiếu cơm thì cũng đến giờ nhà ăn phục vụ.
"Trưa nay ăn ở đây luôn , để xem cơm nước của trường thế nào." Tô Chiêu Chiêu đề nghị.
Cố Hành gật đầu. Ba đứa học sinh cấp ba đương nhiên chỉ theo lời phụ .
Cơm nước ở nhà ăn trường Trung học Hải Thành chỉ thể là tạm . Món chính là màn thầu ngũ cốc, mỗi ngày món chính đều đổi, còn thức ăn bỏ tiền mua riêng, chủ yếu là món chay, món mặn thì mỗi tuần chỉ cung cấp một . Hương vị cơm tập thể thì cũng chỉ đến thế, gọi là ăn chứ chẳng thể nào khen ngon. Bọn trẻ ăn ngon thì chỉ nước đợi đến kỳ nghỉ về nhà thôi.
Ăn xong, Tô Chiêu Chiêu và Cố Hành cũng đến lúc về. Trước khi , hai dặn dò Cố Tưởng và Cố Niệm đủ điều. Nói một hồi Tô Chiêu Chiêu suýt chút nữa đỏ cả mắt.
Nỗi lòng của giây phút dâng trào đến đỉnh điểm. Hồi xem phim thấy nữ chính đưa con học mà cứ sướt mướt lóc cô còn thấy diễn quá lên, giờ nghĩ , ôi... là do lúc đó cô hiểu chuyện.
Tô Chiêu Chiêu bước một bước ngoái đầu một . khi cô đầu nữa, thứ cô thấy là bóng dáng Cố Tưởng, Cố Niệm và Chu Tiểu Quân đang đuổi chạy nhảy tưng bừng trong sân trường.
"..."
Chương 247: Đoàn trưởng Cố thù dai
Cố Hành kéo cô lên xe: "Đừng nữa, đến kỳ nghỉ là chúng nó về thôi mà. Em thế thì chúng nó lên đại học thì ?"
Tô Chiêu Chiêu cãi bướng: "Đợi chúng nó lên đại học thì em quen ." Nói xong cô liếc một cái: "Em thấy vẻ đang vui lắm nhỉ?"
Cố Hành cô: "Nhà giờ chỉ còn hai chúng thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-304.html.]
Vợ chồng nhiều năm, cái đang nghĩ gì cô chỉ cần ánh mắt là đoán ngay.
"Đồ lưu manh."
Cố Hành liếc xéo cô, gì ai mắng đàn ông của như thế.
Tô Chiêu Chiêu bảo: "Đoàn trưởng Cố, khuyên nên tiết chế, dù tuổi tác cũng chẳng còn nhỏ nữa, con cái cũng lên cấp ba cả ."
Cố Hành nghiến răng: "Anh tuổi tác nhỏ , về nhà em sẽ ." Sau đó đạp ga một cái, chiếc xe phóng vút .
Tô Chiêu Chiêu: "..." Hình như cô chọc nên chọc . Giờ đây?
...
Xe dừng, Tô Chiêu Chiêu chạy biến nhà, chạy vọng : "Anh mau trả xe , nhỡ đơn vị đang cần dùng thì ."
Cố Hành chẳng thèm để ý đến cô, giao xe cho lính gác ở lối . Đến lúc về tới nhà, Tô Chiêu Chiêu đeo túi định cửa.
Anh đưa tay chặn : "Đi đấy?"
Tô Chiêu Chiêu chớp chớp mắt: "Đi chứ ."
"Vẫn đến giờ, vội." Cánh tay đang chặn mặt bỗng vòng qua eo bế thốc cô trong phòng.
Tô Chiêu Chiêu vùng vẫy: "Em còn bao nhiêu việc xong, em đến sớm chuẩn ."
"Yên tâm , tuổi tác lớn , nhanh thôi, tốn bao nhiêu thời gian ." Giọng Cố Hành lạnh tanh.
Tô Chiêu Chiêu: "..." Hỏng , đến mức tự nhận "nhanh" là giận thật .
Đoàn trưởng Cố thù dai , lúc nhận sai mới là thượng sách. Cô vội vàng chớp mắt: "Kìa, cứ thế, bản lĩnh của em còn lạ gì nữa."
Đoàn trưởng Cố thù dai cụp mắt cô, hỏi ngược : "Ồ, thế bản lĩnh gì?"
Đoàn trưởng Cố ơi, cần giữ thể diện nữa hả! Mấy lời mà cũng bắt khen mặt ?
Tô Chiêu Chiêu: "... Anh giỏi nhất, còn trai, dáng chuẩn, em thích nhất là sờ... ưm ưm... cơ bụng..."
...
Tô Chiêu Chiêu gần như chống tay eo mới bước đơn vị. Vừa cửa gặp ngay trưởng khoa Tạ: "Ôi, tiểu Tô thế ?"
Tô Chiêu Chiêu cố thẳng lưng: "Lúc nãy xách đồ cẩn thận sụm lưng tí thôi ạ."
"Thế thì cô cẩn thận đấy, tuổi là chú ý. đợt leo cầu thang cũng sụm lưng, khó chịu mất mấy ngày." Trưởng khoa Tạ bụng nhắc nhở, còn tận tình chia sẻ quá trình sụm lưng của .
Tô Chiêu Chiêu đầy vạch đen đầu. Ai tuổi? Ai hả? Ai! AI!!!
Năm nay cô mới ba mươi... ba mươi hai tuổi chứ mấy! Tâm hồn cô vẫn còn trẻ trung lắm nhé! Thật là bực mà! Hừ!
Tô Chiêu Chiêu mặt cảm xúc bước qua trưởng khoa Tạ thẳng văn phòng khoa tài chính.