Chu Tiểu Quân chạy như một cơn gió, Vương Xuân Hoa thấy thế thì hết nổi, tiến lên nắm ngay lấy tai con trai: "Sắp thi chuyển cấp đến nơi , con ở nhà mà sách cho , suốt ngày chạy nhong nhong cái gì?"
Chu Tiểu Quân cao hơn cả , nhưng rơi tay bà thì cũng chỉ khom lưng cúi đầu, mồm kêu oai oái: "Con sang rủ Cố Tưởng học chung mà."
"Thế sách của con ? Đi học mà tay ! Còn bảo thi trường quân đội, thấy đến trung cấp chuyên nghiệp con cũng chẳng đỗ nổi !"
Chu Tiểu Quân chịu: "Sao con trai ruột như thế? Con đúng là do đẻ đấy?"
"Không, nhặt con ở cống rãnh về đấy!"
Chu Tiểu Quân chẳng thèm tin, ngày xưa thì bảo nhặt núi, giờ bảo nhặt cống, hóa trẻ con chẳng cần đẻ, nhặt là chắc! Cứ như lừa trẻ con lên ba bằng.
Cố Tưởng giải vây: "Thím Vương, là cháu gọi Tiểu Quân sang đấy ạ, cháu sách cho mượn xem."
Đối với Cố Tưởng, thái độ của Vương Xuân Hoa ôn tồn hơn hẳn: "Thím chỉ sợ thằng nghịch ngợm phiền các cháu học hành thôi."
Cố Tưởng: "Không thím, Tiểu Quân chỉ là ham chơi một chút, chứ thành tích của vẫn lắm, tụi cháu học nhóm cùng tiến bộ ạ."
Vương Xuân Hoa lúc mới buông tai Chu Tiểu Quân : "Thế các cháu học cho t.ử tế nhé." Rồi bà lườm con trai: "Liệu mà tập trung đấy!"
Chu Tiểu Quân phòng, đóng cửa khoác vai Cố Tưởng: "Mẹ tao đối với mày còn hơn cả đối với tao."
Cố Tưởng liếc một cái: "Yêu cho roi cho vọt."
"Thôi , bắt đầu dùng từ ngữ chuyên môn với tao ." Chu Tiểu Quân buông tay , đến giá sách tìm sách .
Cố Niệm bên bàn học cửa sổ đầu : "Tháng thi , sốt ruột ?"
"Sốt ruột gì chứ, tớ thấy kiểu gì chẳng đỗ, cùng lắm là đỗ vớt thôi!"
Kẻ thể chuyện đỗ vớt một cách đầy tự tin như thế, ngoài Chu Tiểu Quân chắc chẳng còn ai. Cậu đặt cuốn sách xuống: "Chiều nay thành phố ? Tụi qua trường Trung học Hải Thành dạo một vòng ."
Hai em nhà họ Cố : "Đi."
Đến chiều, hai em xin phép bố dắt theo Tiểu Thụ chạy tót thành phố. Những năm qua em Cố Tưởng ít theo bố đây nên quá quen thuộc với Hải Thành. Xuống xe buýt, cả nhóm hỏi đường lạ, cuối cùng cũng đến cổng trường Trung học Hải Thành.
Trường Trung học Hải Thành chia hai khối Trung học cơ sở và Trung học phổ thông, cũng là một trong những trường mà Cố Tưởng và Cố Niệm định thi năm nay. Cố Niệm ông bảo vệ đang trong phòng trực: "Làm nhỉ? Người chặn ?"
"Cứ đàng hoàng mà bước thôi." Chu Tiểu Quân dẫn đầu, mắt thẳng xuyên qua cổng trường, dáng vẻ cứ như thể vốn là học sinh trường . Nhóm Cố Niệm bám sát theo .
Lúc ngang qua phòng trực, Tiểu Thụ liếc trong, thấy một ông cụ đang bưng tách nhâm nhi đài phát thanh một cách đắc ý, thấy bé còn gật đầu chào một cái.
Đợi xa , Cố Niệm mới thở phào một cái: "Chắc chắn tưởng tụi là học sinh trong trường ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-301.html.]
Tiểu Thụ: "Hèn gì ông cụ gật đầu với em, chắc ông tưởng em là học sinh cấp hai?"
Cố Tưởng xoa đầu em: "Ông tưởng em là học sinh tiểu học theo chị cho trường lớp đấy."
Tiểu Thụ chiều cao của ... thôi thì tiểu học cũng , em vốn là học sinh tiểu học mà.
Vào trường , mấy đứa trẻ bắt đầu dạo quanh. Hôm nay là ngày nghỉ nên trong trường đông lắm, sân bóng rổ vài đang chơi. Chu Tiểu Quân mà ngứa ngáy chân tay: "Đi, Cố Tưởng, tụi vài hiệp với họ ."
Cố Tưởng gật đầu, cùng Chu Tiểu Quân tới bắt chuyện. Chẳng mấy chốc, hai đứa xông sân bóng. Cố Niệm dắt Tiểu Thụ bậc thang xem các thi đấu.
"Rõ ràng bảo xem trường, thế mà nhào đá bóng." Cố Niệm lẩm bẩm với Tiểu Thụ. Ngồi một lúc thấy chán, cô bé dậy: "Đi, Tiểu Thụ, chị em tự dạo , chị còn qua thư viện trường xem thử thế nào."
Tiểu Thụ gật đầu ngoái đầu các . Cố Tưởng sân thấy hét lên: "Đi đấy?"
"Đi dạo linh tinh thôi~"
Thế là mỗi bên một việc. Cố Niệm rốt cuộc thư viện vì ở đó yêu cầu thẻ học sinh. Cô bé dắt Tiểu Thụ vòng quanh trường một hồi sân bóng rổ. Lúc Cố Tưởng và Chu Tiểu Quân chơi xong, đang chuyện với một bạn nữ.
"... Thế bạn nhận Cố Tưởng?"
"Nhà vẫn còn giữ tờ báo đăng tin về bạn mà, đó ảnh, Cố Tưởng so với lúc nhỏ cũng đổi nhiều lắm, vẫn nhận ngay."
Thấy Cố Niệm , Chu Tiểu Quân chỉ bạn nữ : "Cố Niệm, xem còn nhận bạn là ai ?"
Bạn nữ mỉm cô bé. Cố Niệm kỹ một lúc, thấy quen quen nhưng mãi chẳng nhớ .
"Là bạn đấy, cái bạn mà trai cứu ngày xưa lên báo , nhớ ?"
Cố Niệm sực nhớ , ngạc nhiên kêu lên: "Là bạn !"
Bạn nữ đó, chính là Ngô Vi Vi, mỉm gật đầu: " , là đây, cũng ngờ gặp các bạn ở trường ."
"Bạn học ở đây ?"
" , đang học lớp 7 ở đây. Bố đều công tác tại trường , nhà ở ngay khu tập thể phía trường. Hay là các bạn qua nhà chơi ."
Chương 244: Lên cấp
Cố Tưởng lắc đầu: "Thôi cần , tụi về bây giờ ."
Chu Tiểu Quân khoác vai Cố Tưởng, hì hì bảo: "Không cần vội, thì đợi tụi thi đỗ cấp ba trường , thiếu gì thời gian." Nói xong còn nháy mắt với Cố Tưởng một cái đầy vẻ trêu chọc.
Ngô Vi Vi mỉm gật đầu: "Vậy cũng , đợi các bạn đây học, sẽ mời qua nhà chơi ."
"Được, quyết định thế nhé."