TN 60: Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Đưa Các Con Đi Tìm Cha Của Chúng - Chương 293

Cập nhật lúc: 2025-12-18 05:11:06
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa mới tắm xong bước khỏi nhà tắm công cộng, Vương Xuân Hoa gọi giật .

"Ai đến thế? Không lẽ là thông gia nhà sang chơi !" Vương Xuân Hoa hỏi, nhà bà ở đây cũng chỉ mỗi nhà thông gia là thích.

Người đưa tin lắc đầu: "Không , hình như là ở quê lên, đông lắm, mười mấy cơ!"

Vương Xuân Hoa lúc hết nổi, thôi xong! Chẳng lẽ bố chồng bà dắt díu cả đại gia đình lên đây !

Chẳng kịp chào hỏi nhóm Tô Chiêu Chiêu, Vương Xuân Hoa bưng chậu chạy biến!

Tô Chiêu Chiêu: "..."

Lúc ngang qua cửa nhà họ Chu để về, khói từ ống khói bốc lên nghi ngút, từ bên ngoài cũng thể thấy tiếng của chính ủy Chu.

Đến tối, Vương Xuân Hoa dắt theo Chu Xuân Yến sang mượn chăn. Sắc mặt Vương Xuân Hoa lắm, Chu Xuân Yến trông cũng chẳng mấy vui vẻ.

Tô Chiêu Chiêu đưa cho họ chiếc chăn quân dụng mà đây Cố Hành đắp: "Trong nhà đủ chỗ ở chị?"

"Không đủ cũng ở thôi, để Tiểu Quân theo vợ chồng Xuân Yến về nhà bên , bên thì trải chiếu đất! Kéo đến đông thế , họ cũng nghĩ đến chuyện chỗ ở chứ."

Nhắc đến chuyện chỗ ở là Vương Xuân Hoa bực , mụ chị dâu của bà còn định đòi sang ở nhà mới của vợ chồng con trai cơ, đúng là mơ giữa ban ngày!

Vương Xuân Hoa tuyệt đối sẽ để những phiền con trai con dâu! Những gì bà từng chịu đựng đây, bà con dâu chịu một nữa.

Chu Xuân Yến thì cảm giác gì quá lớn với đám họ hàng nhà chồng mới tới, chỉ một điều, họ mà đừng chằm chằm bụng cô thì hơn. Vừa mới gặp mặt hỏi cô bầu . Cái thời buổi ai mà dám m.a.n.g t.h.a.i chứ! Trong xưởng đều đang vận động giảm gánh nặng, đợi bao giờ thời thế khá hơn tính .

Hai con ôm chăn về.

Vừa cửa, đứa cháu đích tôn do nhà bác cả dắt tới đang lục lọi ngăn kéo tủ ở phòng khách. Chu Tiểu Quân giữ lấy nó cho lục bậy.

Chị dâu Chu một bên : "Tiểu Quân, cháu là chú, nhường nhịn cháu chứ."

Chu Tiểu Quân: "Thế thì bác quản nó , nó cứ lục tung cả lên hỏng hết đồ đạc ."

Bà cụ Chu con trai thứ thở dài: "Ở quê sống khổ quá, trong làng c.h.ế.t đói bao nhiêu già , chỉ sợ ngày c.h.ế.t mặt cuối."

Chính ủy Chu cũng ở quê sống gian nan, nhưng ông thuận theo lời bà cụ: "Con chẳng gửi lương thực về ? Nhà đến mức khó khăn thế chứ?"

Bà cụ Chu chỉ đám đang xổm hoặc đầy trong nhà: "Cả một gia đình lớn thế , chỗ lương thực gửi mà đủ ?"

Chính ủy Chu nhíu mày, chia gia sản từ lâu , chẳng lẽ còn bắt ông nuôi cả nhà em trai ? Những năm qua ông cũng chẳng giúp ít gì, là khó khăn nên khi gửi lương thực ông cũng bỏ sót họ, còn bao nhiêu nữa? Ngay cả đám cưới của chú út cũng là tiền ông bỏ lo liệu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-293.html.]

Suy nghĩ của chính ủy Chu chính là: thể trợ cấp, nhưng coi đó là việc đương nhiên .

Vốn dĩ thấy bố lên chơi thì vui, nhưng giờ chính ủy Chu bắt đầu thấy thoải mái .

Ông cụ Chu ho một tiếng: "Lần chúng lên đây ý gì khác, chỉ là lâu gặp các chị, đám cưới thằng Kiến Quốc chúng cũng , nên lên thăm cháu dâu, cũng để nó mặt chúng ."

Vương Xuân Hoa thấy mấy lời thì bĩu môi, nhà ai thăm cháu dâu mà dắt theo cả một đại gia đình? Đến cả em ở riêng cũng thiếu mặt nào.

Thăm cháu dâu là giả, dắt díu nhà con cả con út lên ăn chực mới là thật. Hai ông bà cụ cũng thật chẳng dễ dàng gì, già cả thế , vì để hai nhà con trai ăn miếng cơm no mà lặn lội đường xá xa xôi hàng nghìn dặm tới đây.

Sao họ nghĩ xem, vơ vét nhà con thứ để lấp đầy bụng hai đứa con thì nhà con thứ sống thế nào? Thật sự tưởng trong quân đội thiếu lương thực chắc? Nếu ngày đó nhà bà theo nhà họ Cố mua lương thực thì lấy dư thừa mà gửi về quê.

Vương Xuân Hoa cứ nghĩ đến tiền và lương thực trợ cấp bao năm qua là thấy đau lòng. Còn cả chú út nữa, bao năm qua bà cũng chẳng ít giày áo cho chú , bố dắt theo đông thế lên mà chú cũng báo lấy một tiếng.

Vương Xuân Hoa đặt chăn xuống: "Mượn chăn , mấy ngày tới cứ chen chúc thế mà ở tạm . Mai để Xuân Yến lên đơn vị xin nghỉ cho vài ngày, ở nhà dắt bố loanh quanh."

...

Chương 237: xử đấy

Chính ủy Chu gật đầu, thấy thế cũng , đơn vị bận rộn nên ông thời gian.

Bà cụ Chu xua tay: "Không cần cần, các chị cứ việc của , chúng tự ở nhà là , cứ mang lương thực đây để chúng tự nấu ăn."

Vương Xuân Hoa mà yên tâm để họ ở nhà , đầy nửa ngày chắc chắn nhà cửa sẽ chồng và chị dâu lục tung lên mất. Nếu để họ trong nhà cả một tủ lương thực thì đừng hòng mà yên . May mà đó bà lắp khóa .

"Con cứ ở nhà thôi, xin nghỉ vài ngày ."

Chính ủy Chu: "Cứ quyết định thế ."

Bà cụ Chu lúc mới gì thêm.

Sáng sớm hôm , lúc Tô Chiêu Chiêu ngang qua cửa nhà họ Chu, cô liếc bên trong một cái. Cửa nhà họ Chu mở toang, mười mấy già trẻ lớn bé đủ cả đang xổm trong sân ăn cơm, Vương Xuân Hoa thì bận tối mắt tối mũi.

Tô Chiêu Chiêu cũng chào hỏi, chỉ gật đầu với Vương Xuân Hoa khi thấy bà . Trên đường , cô gặp thêm mấy gương mặt lạ hoắc, đoán chừng cũng là lên thăm quân nhân. Rõ ràng là cách ăn mặc trang phục khác biệt.

Vào đông, bước thời kỳ nông nhàn, lên quân khu thăm nuôi tăng đột biến. Những năm cộng chắc cũng đông bằng lúc . Tất cả đều là do thiếu lương thực mà .

Trước giờ , Tô Chiêu Chiêu lượn một vòng ngoài chợ nhưng mua thịt. Vào văn phòng, Lục Hạo Nhiên đến , cô xuống thì bàn đặt một viên kẹo.

Tô Chiêu Chiêu nhướng mày: "Hà Phương mang bầu ?"

Lục Hạo Nhiên toét miệng: "Vâng, ba tháng ạ, thực tháng nhưng giờ mới dám . Chị Tô, chị đúng là thông minh thật, thế mà cũng đoán ."

Loading...