TN 60: Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Đưa Các Con Đi Tìm Cha Của Chúng - Chương 292

Cập nhật lúc: 2025-12-18 05:10:17
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Em vẫn . Còn chị thì , rốt cuộc là chuyện gì? Đừng lấy mấy cái cớ giảm cân mà lừa em, quỷ nó mới tin!"

Phạm Văn Hà mỉm : "Chị cũng mà, thời gian chút khó khăn, dạo thì . Chị thật lòng thấy gầy thế cũng , đều bảo chị trông xinh hẳn , còn đòi giới thiệu đối tượng xem mắt cho chị nữa cơ."

Khi nhắc đến chuyện xem mắt, khóe miệng chị chút đắng chát.

"Chiêu Chiêu, em... thôi bỏ ." Chị nửa câu nuốt ngược trong.

Tô Chiêu Chiêu: "..."

Nói chuyện kiểu lấp lửng thế đúng là trêu ngươi mà!

Người , Tô Chiêu Chiêu cũng hỏi thêm, hai tán gẫu sang những chuyện khác.

Lúc sắp về, Phạm Văn Hà mới lên tiếng nữa: "Chiêu Chiêu, em lúc nào cũng hiểu nhiều hơn bọn chị, chị hỏi em một câu. Nếu một mà em sùng bái, giúp đỡ nhưng cứ trốn tránh em... Trong mắt đời, giữa hai còn cách lớn, nếu tiến xa hơn thì lẽ trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn. Đợi thêm chút nữa lẽ sẽ cơ hội, mà đợi thì khi chẳng còn chút cơ hội nào, là em... em sẽ gì?"

Tô Chiêu Chiêu thầm nghĩ: ... Chị cứ thẳng tên thầy Bạch cho .

"Văn Hà, em chỉ hỏi chị một câu thôi, đó đối với chị giống như chị đối với đó ?"

Phạm Văn Hà chậm rãi lắc đầu.

Tô Chiêu Chiêu : "Vậy thì em nghĩ trong lòng chị câu trả lời ."

Phạm Văn Hà gật đầu, thở dài một tiếng: "Phải , khi tìm câu trả lời từ khác, thực trong lòng sớm đáp án ."

Tô Chiêu Chiêu thật sự Phạm Văn Hà nảy sinh tình cảm với thầy Bạch từ lúc nào. Cô thừa nhận thầy Bạch là một đàn ông mị lực, học thức, từng du học, toát một khí chất khác biệt. đàn ông hiện đang rơi cảnh khốn cùng, và tình cảnh sẽ còn kéo dài lâu nữa. Đó là một vực thẳm mà một khi rơi thì khó bò .

Nói một câu khó , giày vò cả về xác lẫn tinh thần trong thời gian dài như , Tô Chiêu Chiêu còn chẳng thầy Bạch trụ nổi .

Tô Chiêu Chiêu đ.á.n.h giá tình cảm của Phạm Văn Hà đối với thầy Bạch là loại tình cảm nào, cô chỉ thấy cần thiết vì một đoạn tình cảm, còn là tình đơn phương, mà khiến bản chịu khổ sở. Những khác tránh còn kịp nữa là. Hy vọng Phạm Văn Hà thể tỉnh táo một chút.

Chao ôi, một đoạn tình cảm còn bắt đầu mà khiến một Phạm Văn Hà tính tình cởi mở trở nên đa sầu đa cảm đến thế, đây là điều Tô Chiêu Chiêu bao giờ ngờ tới.

Phạm Văn Hà : "Là chị nghĩ nhiều , thực chị cũng chẳng vĩ đại đến thế , nếu cứ bắt chị đợi mãi thì lẽ chị cũng đợi nổi. Chị hèn nhát, nhưng tìm kiếm sự ủng hộ từ phía em... Chiêu Chiêu, chuyện ngày hôm nay coi như chị gì nhé, xong em cứ quên ."

Tô Chiêu Chiêu gật đầu: "Chị nghĩ thế là nhất. Đời sống đời, quan trọng nhất là vui vẻ. Mình thì mới là thật sự , đừng để đói đến mức gầy như bộ xương khô nữa, mặt chút thịt trông mới xinh."

Phạm Văn Hà , gật đầu: "Chị đây, lẽ gặp là đến lượt chị phát kẹo cưới cho em ."

Tô Chiêu Chiêu: "Em chờ đấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-292.html.]

Chương 236: Người nhà chị tới kìa

Sau khi chuyện với Phạm Văn Hà, Tô Chiêu Chiêu liền nghĩ ngay đến việc chị gầy sọp chắc chắn liên quan đến thầy Bạch. Cô gái ngốc chắc là đem hết khẩu phần ăn của gửi cho thầy Bạch .

Bản Tô Chiêu Chiêu tuy cũng gửi nhưng chỉ trong phạm vi khả năng của , chuyện gì vượt quá sức là cô sẽ . Giúp đỡ khác đồng thời đảm bảo cuộc sống của nhà ảnh hưởng. Hy vọng những gì Phạm Văn Hà là thật, chị thực sự thể buông bỏ để sống cuộc đời của riêng .

...

Sau Tết Dương lịch, nhà tắm công cộng khôi phục chế độ một tuần một , giới hạn khung giờ từ sáu giờ đến tám giờ tối thứ Sáu hằng tuần, cứ đến tám giờ là cắt nước. Vì , tắm cực kỳ đông, mấy chen chúc một cái vòi nước, trắng hếu cả một mảng.

Lần đầu tiên Tô Chiêu Chiêu dắt Tô Lai Đệ , cô quen chút nào, ngay cả quần áo cũng dám cởi, mặt đỏ bừng vì thẹn. Cả đời cô bao giờ thấy cảnh tượng thế !

Vương Xuân Hoa lột áo cô : "Đều là phụ nữ với cả, cái gì em cũng , ngại cái gì mà ngại!"

Đến khi lột lớp áo , Tô Chiêu Chiêu mới phát hiện da dẻ cũng trắng, chỉ mặt và tay chân là đen nhẻm vàng vọt thôi. Vương Xuân Hoa đưa tay sờ một cái lên : "Cái nước da của em cũng giống chị gái em thật đấy, trắng trẻo mịn màng."

Tô Lai Đệ giật cả !

Tô Chiêu Chiêu mắng: "Chị đúng là đồ lưu manh, đừng Lai Đệ sợ."

Vương Xuân Hoa ha hả.

"Chị nhớ hồi cô mới đến mặt mũi cũng đen nhẻm, nuôi một thời gian là trắng hẳn , giờ trông còn mướt mát nữa. Hai chị em nhà cô da dẻ đều , Lai Đệ chắc chắn cũng nuôi trắng ."

Tô Lai Đệ tựa tường, lưng với : "Em từ nhỏ đen ."

Vương Xuân Hoa bảo: "Đấy là do em phơi nắng thôi, giờ em ở căng tin , ít khi phơi nắng, nuôi vài năm chắc chắn sẽ trắng . Đừng em, chị hồi ở quê da dẻ trông cũng đen hơn bây giờ nhiều, cứ đồng, bán mặt cho đất bán lưng cho trời là đen hết."

"Hừ!"

Vương Xuân Hoa dứt lời thì thấy bên cạnh vang lên một tiếng hừ mũi đầy mỉa mai. Cũng thật khéo, vòi nước khóa , tiếng ồn ào giảm bớt nên mới . Quay đầu thì hóa là Hác Đại Ni.

"Chị hừ cái gì đấy?" Vương Xuân Hoa hỏi thẳng thừng.

Hác Đại Ni cũng ngờ bọn họ thấy, Tô Chiêu Chiêu và Vương Xuân Hoa chị đều dám đắc tội: " hắt xì ?"

Hắt xì thì tất nhiên là . Vương Xuân Hoa thèm để ý đến chị nữa.

Tô Lai Đệ qua thì Hác Đại Ni lườm cho một cái cháy mắt. Cô thu hồi ánh mắt, tiếp tục kỳ cọ thể.

...

"Chị dâu Xuân Hoa ơi, mau lên, nhà chị tới kìa!"

Loading...