TN 60: Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Đưa Các Con Đi Tìm Cha Của Chúng - Chương 285

Cập nhật lúc: 2025-12-18 05:04:07
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Lai Đệ gật đầu lia lịa.

Buổi sáng Tô Chiêu Chiêu dự định nấu cháo, hấp vài cái bánh bao ngô khoai lang từ hai hôm , xào thêm một đĩa hẹ với trứng. Luộc trứng thì tốn trứng quá, mà bây giờ trứng gà cũng chẳng dễ mua.

Tô Lai Đệ vốn theo Tô Chiêu Chiêu bếp, thấy Tô Chiêu Chiêu đong gạo, cô bèn ngoài, xách một túi lương thực hôm qua để trong phòng ngủ tới: "Chị, khẩu phần ăn của em và Tiểu Thụ dùng trong nhé."

Tô Chiêu Chiêu liếc cô một cái: "Em cứ cất , nhà chị nuôi hai con em ăn vài ngày vẫn ."

Tô Lai Đệ nắm túi lương thực, lúng túng .

Sau khi cho gạo nồi, Tô Chiêu Chiêu kéo một chiếc ghế bảo cô xuống.

"Em chuyện gì hỏi chị ?"

Tô Lai Đệ gật đầu, cô chuyện ở quê, những năm qua sống thế nào?

Tô Chiêu Chiêu bèn kể những gì cho cô . Bao gồm cả chuyện của chính bản .

Tô Lai Đệ xong thì đỏ hoe mắt, nước mắt lã chã rơi, cô nghẹn ngào: "Số chị em mà khổ thế . May mà chị và rể duyên, xa cách bao nhiêu năm vẫn thể đoàn tụ. Bố thật là nhẫn tâm quá! Còn Lai Bảo nữa... nếu vì nó, hai chị em bán ..."

Tô Lai Đệ thút thít một hồi lâu.

Tô Chiêu Chiêu vỗ vỗ vai cô: "Chuyện cũ qua cả , giờ chúng bàn chuyện tương lai ."

Tô Lai Đệ quẹt nước mắt: "Vâng, em nhắc nữa."

Tô Chiêu Chiêu đập trứng bát hỏi: "Giờ em tiền , lương thực cũng đủ ăn một thời gian, về tương lai, em dự tính gì ?"

Tô Lai Đệ ngẩn một lúc mới : "Lúc mới đến em chỉ mong thể để Tiểu Thụ đây, giờ thì... em vẫn nên dắt nó về quê thôi. Em tiền , bố nó mỗi tháng gửi lương thực và tiền về, chỉ cần vượt qua những năm mất mùa thì ngày tháng sẽ còn vất vả nữa."

Tô Chiêu Chiêu gật đầu: "Vậy em nghĩ tới việc chuyện em cầm trong tay hơn một nghìn đồng sẽ qua miệng vợ chồng Hác Đại Ni truyền về quê ? Hơn một nghìn năm trăm đồng đối với nông thôn quê là một tiền khổng lồ. Mẹ góa con côi, chị e là nhà họ Liên ở quê cũng chẳng lòng gì với hai con . Dù họ đối , lẽ cũng chỉ vì moi tiền từ tay em thôi, kể đến những kẻ ý đồ khác..."

Tô Lai Đệ càng càng hoảng, tiền thì sống nổi, mà tiền dòm ngó.

Lẽ nghĩ đến điều từ sớm.

Người nhà họ Liên ở quê là hạng gì, cô rõ hơn ai hết. Bất kể là , một khi lòng ác thì chuyện gì cũng thể .

"Vậy em bây giờ ạ?"

"Em đừng vội, chị chỉ cho em những vấn đề em thể gặp khi về quê thôi. Có lòng phòng vẫn hơn là chịu thiệt mới tỉnh ngộ."

Tô Chiêu Chiêu sắp xếp khác cho cô trong lòng. Đã giúp thì giúp cho trót, cô tiếp nhận cuộc đời của nguyên chủ, nếu thể, trong khả năng ảnh hưởng đến cuộc sống của , cô cũng sẵn lòng giúp em gái nguyên chủ vững gót chân, sống hơn một chút.

Chương 230: Lòng hiếu kỳ

Bữa sáng xong thì Cố Hành về, tay xách một miếng thịt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-285.html.]

"Ngoài chợ hôm nay thịt bán ?" Tô Chiêu Chiêu hỏi.

Cố Hành đưa thịt cho cô: "Ừ, nhưng ít lắm, xếp hàng phía đều mua ."

Tô Chiêu Chiêu hớn hở bỏ thịt chậu trong bếp: "Trưa nay nhà ăn thịt xào cháy cạnh với cơm trắng nhé."

Lúc ăn sáng, Tô Lai Đệ và Tiểu Thụ chỉ ôm bát húp cháo, bánh bao ngô khoai lang và trứng xào bàn thì một miếng cũng dám đụng đũa.

Tô Chiêu Chiêu hiệu cho Cố Tưởng và Cố Niệm, hai em mỗi đứa lấy một cái bánh bao đưa cho hai con họ, gắp thêm trứng bát cho họ.

"Dì út, Tiểu Thụ, hai ăn nhiều ạ, bánh bao cháu hấp ngon lắm, ngọt lịm luôn, trứng cũng ngon nữa."

"Ơ, dì ." Tô Lai Đệ nhận bánh bao, lấy bát che cho gắp trứng: "Trứng để cho trẻ con các cháu ăn lấy sức mà lớn."

"Dì ăn ạ." Cố Niệm gạt tay cô bỏ bát.

Tiểu Thụ chớp mắt quả trứng trong bát, .

Tô Chiêu Chiêu : "Ăn , nhà chị thói quen nhường qua nhường chia phần riêng , gì thì cả nhà cùng ăn."

Nghe câu , Tô Lai Đệ trào nước mắt. Ở nhà họ Liên, lúc nào cũng là chồng múc cho cái gì thì cô ăn cái đó, cho bao nhiêu ăn bấy nhiêu. Hai năm gần đây tuy thể tự quyết định ăn bao nhiêu, nhưng ngặt nỗi gặp năm đói. Đến đây , mụ vợ hiện tại của bố đứa bé còn chẳng cho hai con cùng bàn.

Tiểu Thụ ăn ngon lành, lâu lắm ăn trứng. Hôm nay mặc quần áo Cố Tưởng cho, bé gầy quá nên quần áo rộng một chút, nhưng trông sạch sẽ, tinh khôi. Tô Chiêu Chiêu nhớ đến dáng vẻ của Cố Tưởng lúc cô mới đến, hai em họ cũng nét giống , chăm sóc một chút chắc chắn sẽ là một bé điển trai!

Ăn sáng xong lâu thì đến chơi.

Triệu Tố Phương xách nửa cân hồng táo tới.

"Chị dâu."

Tô Chiêu Chiêu mở cửa cho bà : "Chị ngay là hôm nay em sẽ tới mà."

Triệu Tố Phương hì hì đưa túi hồng táo cho cô: "Gửi cho em gái chị bồi bổ sức khỏe, mỗi ngày ăn hai quả, chẳng mấy chốc mà sắc mặt sẽ hồng hào lên ngay."

Tô Chiêu Chiêu nhận lấy: "Chị mặt em cảm ơn em, em lòng quá."

Tô Lai Đệ vốn đang ở phòng khách, thấy đến liền vội vàng dậy.

Tô Chiêu Chiêu giới thiệu: "Đây là Tố Phương, vợ của Lý doanh trưởng." Rồi cô đưa túi hồng táo cho em gái: "Đây là cô tặng em để tẩm bổ đấy."

Tô Lai Đệ vội vàng cảm ơn: "Chị khách sáo quá."

Triệu Tố Phương tò mò về cô chịu nổi: "Không khách sáo, khách sáo , hôm chị mới đến chúng còn gặp mà, chị nhớ ?"

Tô Lai Đệ gật đầu: " nhớ chứ, hôm đó chị còn bụng cho con bát nước uống, chị đúng là nhân hậu."

Triệu Tố Phương đầu tiên khen nhân hậu ngay mặt, bèn ngượng ngùng xua tay: "Lúc đó chị là em gái chị dâu, nếu mời chị nhà ."

Loading...