TN 60: Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Đưa Các Con Đi Tìm Cha Của Chúng - Chương 277

Cập nhật lúc: 2025-12-18 04:55:10
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hác Đại Ni cấu mấy cái mà vẫn phản ứng .

Tô Lai Đệ cũng bao lâu, chỉ cảm thấy cơ thể nhũn , đầu óc choáng váng, tay sắp ôm nổi chị nữa. Cô sợ tất cả những chuyện ngày hôm nay đều là mơ, nên cứ cấu mạnh tay , ôm chặt lấy mặt buông.

Tô Chiêu Chiêu vỗ vai cô: "Lai Đệ, em lên , chúng xuống từ từ chuyện."

Liên Tiểu Thụ vội vàng chạy đỡ .

Cố Hành cũng đỡ Tô Chiêu Chiêu dậy, để hai xuống ghế. Mắt Tô Lai Đệ đỏ hoe sưng húp, cô cứ nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Chiêu Chiêu rời, chằm chằm chớp mắt.

"Mẹ ơi..."

Tiếng gọi của Tiểu Thụ khiến cô bừng tỉnh, cô vội đẩy Tiểu Thụ đến mặt Tô Chiêu Chiêu: "Tiểu Thụ, mau chào đại dì con."

Liên Tiểu Thụ lập tức quỳ sụp xuống!

"Đại dì ơi, dì với bố cháu một tiếng , xin dì đừng để bố đuổi cháu ."

Liên trưởng Liên: "..."

Trẻ con nhạy cảm. Thằng bé tuy hiểu đoàn trưởng với liên trưởng ai lớn hơn, nhưng nó thái độ của bố nó khi chuyện với chồng của đại dì cũng giống hệt như lúc đội trưởng chuyện với chủ nhiệm công xã . Dượng của nó chắc chắn là cấp của bố nó, là cán bộ còn to hơn cả bố nó nữa.

"Trẻ con ăn xà lờ gì thế, bố đuổi con lúc nào? Mau dậy!" Liên trưởng Liên ngượng đến mức giấu mặt .

Tô Chiêu Chiêu đưa tay đỡ Liên Tiểu Thụ dậy, bảo: "Trẻ con xằng , những lời lúc chúng nó sốt ruột nhất mới là lời thật. Liên trưởng Liên, luôn miệng coi em gái như em ruột ? Còn bảo dù ly hôn cũng sẽ chăm sóc cô như em gái..."

Nói đến đây, cô dừng một chút, liên trưởng Liên với vẻ nửa nửa : "Em gái ruột của mới đến mấy ngày mà tống khứ ?"

Liên trưởng Liên nghẹn họng, liếc Cố Hành.

Cố Hành vẫn thong dong tự tại, đúng , chuyện gì cũng kể hết cho vợ .

Liên trưởng Liên gượng gạo hai tiếng: "Ở quê dù cũng còn một đống việc, Lai Đệ hộ khẩu ở đây, ở lâu cũng tiện, nên là..."

Tô Chiêu Chiêu chẳng buồn cái cớ , cũng chẳng giữ thể diện cho nữa: "Thôi liên trưởng Liên, chúng đều hiểu rõ nguyên nhân thực sự là gì, mấy lời đường mật đó đừng nữa. Ở quân khu đầy đón cả bố già với em gái chồng lên sống cùng đấy thôi, lẽ nào họ hộ khẩu ở đây chắc?"

"Người tâm thì chuyện gì cũng thành vấn đề, tâm thì cái 'em gái' sinh con cho , chăm sóc bố già cho bấy lâu nay phỏng là cái gì? Đương nhiên là thể chút do dự mà vứt sang một bên, dù cũng lợi dụng triệt để mà!"

"Chị dâu, chị thế là quá đáng đấy." Liên trưởng Liên tuy kính trọng Cố Hành, nhưng cũng cho phép một đàn bà như Tô Chiêu Chiêu đến tận nhà chỉ trích ! "Đoàn trưởng Cố, lẽ nào định câu nào ?"

Cố Hành đổi tư thế : " thấy cô đúng đấy chứ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-277.html.]

Liên trưởng Liên nghẹn thêm nữa. Đôi vợ chồng hôm nay đến đây để dạy bảo đấy .

Hác Đại Ni lúc mới lên tiếng: "Chứ còn lão Liên nhà thế nào nữa? Họ ly hôn ! Vốn dĩ còn quan hệ gì với nhà họ Liên nữa, chúng để chị trong nhà mấy ngày, cho ăn no mấy bữa là đối xử quá ! Chị đừng tưởng là vợ đoàn trưởng mà thể bắt nạt khác!"

"Ồ? Vậy ? Đối xử ?" Tô Chiêu Chiêu lạnh lùng một tiếng, hỏi thẳng liên trưởng Liên: "Anh cũng cùng suy nghĩ với vợ ?"

Liên trưởng Liên đương nhiên dám thẳng thừng như Hác Đại Ni, đem cái bộ lý lẽ với Cố Hành , tự cho rằng nhân chí nghĩa tận: "... thấy gì sai trong việc giải quyết vấn đề hôn nhân với Lai Đệ cả. Hôn nhân là tự nguyện, hôn nhân phong kiến gông cùm vốn dĩ nên xóa bỏ. và cô đều quyền theo đuổi hạnh phúc, chúng ..."

Tô Chiêu Chiêu thực sự lười lải nhải, tóm đúng chứ gì!

Về quan điểm hôn nhân của liên trưởng Liên, Tô Chiêu Chiêu gì thêm, ly hôn là quyền tự do của , nhưng nên kẻ phụ bạc mà còn thích dát vàng lên mặt . Rõ ràng là chiếm hết hẻo hời mà còn vẻ đức độ!

"Liên trưởng Liên, đến đây hôm nay như vợ là cậy thế chồng đoàn trưởng để đến nhà bắt nạt . Thân phận của hôm nay chỉ là chị gái của Tô Lai Đệ, chồng cũng chỉ là rể của Tô Lai Đệ. Với tư cách là nhà ngoại, em gái chịu ấm ức, nô dịch, đến để chỗ dựa cho cô , đòi công bằng cho cô , chắc là hợp lý đúng ?"

Nô dịch? Đòi công bằng? Nói cái kiểu gì thế !

"Chị dâu, chị đúng!"

"Chỗ nào đúng? thấy đúng lắm." Tô Chiêu Chiêu ấn vai Tô Lai Đệ xuống, hiệu cô khoan hãy .

" chỉ hỏi mấy câu thế thôi. Thứ nhất, khi và em gái ly hôn, ai là chăm sóc già trong nhà?"

Liên trưởng Liên: "... Là Lai Đệ, đó là vì..."

"Được , mấy lời khác đừng nữa. Câu thứ hai, cô ở nhà chăm sóc già, trả công ?"

Liên trưởng Liên uất ức bảo: "... Tháng nào cũng gửi tiền về quê mà!"

Tô Chiêu Chiêu hừ một tiếng: "Tiền gửi cho ai?"

Liên trưởng Liên im lặng.

Liên Tiểu Thụ đại dì của : "Bà nội cháu giữ hết ạ, cháu tiền."

Nói xong câu , tim thằng bé đập thình thịch!

Tô Chiêu Chiêu nhướng mày: "Đến địa chủ với tư bản còn thuê trả công, là một cán bộ quân đội mà dám cưỡng bức lao động dân công để chăm sóc bố ? Liên trưởng Liên, xem đầu óc tỉnh táo ! Biết xóa bỏ hôn nhân phong kiến, cưỡng bức lao động dân cũng là hành vi cần xóa bỏ hả?"

Liên trưởng Liên mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng!

"Nhầm , nhầm ! Không như , chị hiểu lầm . Sau khi ly hôn cô chỗ nào để nên mới để cô nhà cùng sinh sống. Tiền tuy giữ nhưng cũng là dùng cho chi tiêu trong gia đình, là họ dùng chung mà."

Tô Chiêu Chiêu lắc đầu: "Anh chi tiêu gia đình, thế lẽ nào Lai Đệ ở nhà việc? Miếng ăn miếng uống của cô do cô tự tay trồng trọt chắc? Anh bảo cô chỗ , chẳng ly hôn xong thì để nhà cho cô ? Sau ngày lập quốc, ai ai cũng chia ruộng đất, cô nhà ruộng, còn cần ? Lẽ nào còn là con dâu nhà họ Liên nữa thì đến cái làng đó cũng ở?"

Loading...