Dẫu thì vẫn đang thầm đoán xem bao giờ đoàn trưởng Cố mới lên phó sư.
Chính vì lý do , Cố Hành họp xong thấy liên trưởng Liên chờ ngay cửa văn phòng.
"Đoàn trưởng Cố, bảo tìm ."
Cố Hành gật đầu, mở cửa phòng việc: "Vào ."
"Vâng!" Liên trưởng Liên xuống chiếc ghế sofa gỗ, hai tay đặt lên đùi, chờ Cố Hành lên tiếng.
Cố Hành rót cho một ly nước.
"Cảm ơn đoàn trưởng."
Cố Hành cũng xuống chiếc ghế sofa bên cạnh. Anh thẳng vấn đề ngay mà tiên hỏi han về tình hình công việc. Điều càng khiến liên trưởng Liên tin rằng đoàn trưởng Cố đang ý định điều động . Liên trưởng Liên gì nấy, giấu diếm điều gì, sức thể hiện năng lực phương diện.
Ngay khi tưởng Cố Hành sắp chuyện chính thì thấy hỏi: "... Nghe vợ cũ của dắt con lên đây nương tựa ?"
Liên trưởng Liên ngẩn , phản ứng ngay: "Vâng, đúng là chuyện đó. đoàn trưởng yên tâm, sẽ để chuyện gia đình ảnh hưởng đến công việc ở đơn vị ."
Liên trưởng Liên việc ly hôn với vợ do cha sắp đặt khiến một đồng nghiệp trong đơn vị mấy tán thành. Anh sợ Cố Hành vì chuyện mà định kiến với , nên chẳng đợi Cố Hành hỏi, tự giãi bày lý do ly hôn.
"... Vợ cũ của đến nhà từ năm mười mấy tuổi, vốn coi cô như em gái từ nhỏ, bao giờ nghĩ đến chuyện gì khác. Sau lớn lên, cha ép quá nên mới bái đường với cô . vốn phản đối hôn nhân phong kiến gông cùm, cuộc hôn nhân đó khiến đau khổ. Hai hợp mà ở cạnh thì khổ chỉ , mà còn cả Lai Đệ nữa. Cô quyền theo đuổi hạnh phúc của riêng . Kết thúc quan hệ vợ chồng là quyết định thận trọng nhiều bàn bạc giữa và cô . Sau khi ly hôn, Lai Đệ chỗ để , để căn nhà ở quê cho cô , hàng tháng đều gửi tiền về. thấy trách nhiệm với cô . Chúng còn duyên phận vợ chồng, nhưng trong lòng luôn coi cô như em gái để chăm sóc. Sau cô lấy chồng, cũng sẽ lo liệu của hồi môn để cô gả thật vẻ vang..."
Nghe đến đây, Cố Hành nhịn mà bĩu môi một cái. Thông tin cần thiết nắm , những chuyện khác cũng chẳng buồn thêm.
Anh dậy: "Hôm nay thế thôi nhé, lão Liên. Để lúc khác chúng chuyện tiếp, giờ chút việc."
"Ơ, ." Liên trưởng Liên nuốt ngược mấy "câu chuyện" đang định kể trong, dậy: "Đoàn trưởng cứ bận việc ạ."
Ra khỏi cửa, liên trưởng Liên kìm mà bỏ mũ xoa đầu. Cuộc trò chuyện khiến cảm giác kỳ quặc. Chẳng lẽ đoàn trưởng Cố ý định điều động thật ?
Tô Chiêu Chiêu nhận điện thoại của Cố Hành giờ nghỉ trưa.
"... Tên đúng là Tô Lai Đệ. Tính theo mốc thời gian thì cô đến nhà họ Liên từ hai mươi năm , mấy điểm đều khớp. Những cái khác thì gặp mặt hỏi trực tiếp mới rõ ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-274.html.]
Tô Chiêu Chiêu: "Được, chiều nay tan cùng em qua đó."
"Được."
Lúc liên trưởng Liên về đến nhà, Hác Đại Ni đang chỉ mặt Tô Lai Đệ mà mắng. Anh nhà vội đóng chặt cửa : "Lại chuyện gì nữa đây? Để hàng xóm thấy thì thể thống gì, để xem cho !"
Hác Đại Ni lườm : "Cái nhà còn thiếu chuyện để chắc? Anh lắm, vợ vợ , hai bà vợ phục vụ một , sướng c.h.ế.t !"
"Im miệng! Im ngay!" Liên trưởng Liên đưa tay bịt miệng vợ , "Mấy lời mà lung tung ? Người thấy ảnh hưởng bao nhiêu! Sao cái gì cô cũng oang oang ngoài thế hả!"
Hác Đại Ni gạt phắt tay : "Chính miệng bảo chỉ để họ ở hai ngày, giờ quá hai ngày , mau tống khứ họ cho !"
Tô Lai Đệ bấu chặt vạt áo giữa sân, cạnh chân là chậu quần áo đang giặt dở. Nghe thấy , cô run rẩy: "Bố nó ơi..."
"Ai là bố nó? Cô thôi ngay cái kiểu gọi bừa bãi đó , tên chắc!" Hác Đại Ni tức phát điên.
Tô Lai Đệ lập tức im bặt. Cô chỉ hy vọng lão Liên đừng đuổi con cô , ít nhất thì cũng hãy giữ đứa bé .
Liên trưởng Liên cũng thấy phiền lòng. Bây giờ thật sự nỡ đuổi về quê. Trước đây thì , giờ ngay mặt, nếu mặc kệ thì kiểu gì cũng đời mỉa mai đến thối cả mặt. Nếu để lãnh đạo chuyện, ảnh hưởng đến tương lai cũng .
Liên Tiểu Thụ từ góc tường chạy , quỳ sụp xuống mặt liên trưởng Liên: "Bố ơi, bố đừng đuổi con con . Con với việc gì cũng , bọn con ăn ít lắm. Con thể đào rau dại, bóc vỏ cây mà ăn, lãng phí lương thực nhà ."
Tô Lai Đệ vội chạy đỡ con trai: "Tiểu Thụ, con dậy con."
Tiểu Thụ nước mắt lưng tròng: "Mẹ ơi."
Cậu bé sợ đuổi . Ở quê vẫn nên ở nhà họ Liên, bỏ thì còn quan hệ gì nữa, nên dựa nhà họ Liên mà sống. Cậu còn tận tai thấy với bà nội rằng hãy gả để lấy tiền lễ. Cậu thấy đúng, ở nhà vất vả như , việc đồng áng việc nhà cửa đều một tay , đến cả bà nội cũng do hầu hạ, thành ngoài ? Tại đến nhà bố , mà bố bảo gọi là vẫn đuổi họ ? Người của .
Liên trưởng Liên gọi riêng Tô Lai Đệ một chỗ.
Lòng Tô Lai Đệ thấp thỏm yên. Cô , chắc chắn nghĩ xong cách sắp xếp cho hai con cô . Cô với ánh mắt đầy hy vọng, mong chờ một tin lành.
Liên trưởng Liên mấp máy môi, mấy định thôi. Suy nghĩ hồi lâu, mới bảo: "Thế , cô để Tiểu Thụ đây, chuẩn cho cô ít lương thực mua vé tàu cho cô về quê ."
Đây là cách nhất mà thể nghĩ . Với Tiểu Thụ, là bố nên trách nhiệm, nhưng với vợ cũ ly hôn, trong lúc khó khăn thế mà cho lương thực cho tiền là nhân chí nghĩa tận .