TN 60: Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Đưa Các Con Đi Tìm Cha Của Chúng - Chương 270

Cập nhật lúc: 2025-12-18 04:16:21
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tận mắt chứng kiến còn gây chấn động hơn nhiều so với những dòng chữ sách vở.

Đến mùa đông, ngay cả lá cây cũng sẽ rụng sạch, ngày tháng của dân e là còn khó khăn hơn nữa.

Quân đội bắt đầu quản lý nghiêm ngặt khu tập thể từ bây giờ, cho lạ , cũng là vì đông quá sợ nảy sinh vấn đề. Khi con đói đến phát điên thì chuyện gì cũng thể .

Tô Chiêu Chiêu nhớ chuyện xây dựng đại viện quân đội nhắc đến trong sách, là năm nào nhỉ? Đợi đến khi đại viện xây xong, nhà cửa của nhân sẽ còn tản mát như hiện tại, tính an cũng sẽ bảo đảm hơn.

Cố Tưởng và Cố Niệm nhà móc hết đồ trong túi . Lạc, ngô, đậu nành, mỗi thứ một ít, đặt thành hai nắm nhỏ bàn.

Cố Hành liếc : "Hai đứa đào hang chuột đấy ?"

Cố Niệm chớp chớp mắt: "Bố, bố ạ?"

"Đoán thôi." Hồi nhỏ cũng đào hang chuột, cho .

Cố Niệm kể: "Anh con tìm thấy đấy ạ, một cái hang to đùng, bên trong tích bao nhiêu là lương thực. Bọn con thấy phần nên mỗi chia một nắm."

Tô Chiêu Chiêu dặn hai đứa: "Mai tan học thì đừng nữa, khoai lang nhà đến lúc thu hoạch , về mà đào khoai."

Hai em gật đầu, chạy rửa tay.

"Mẹ ơi, tối nay ăn gì ạ?" Cố Tưởng hỏi.

"Bánh ngô áp chảo với một đĩa rau lang xào ?"

"Được ạ! Mẹ ít thôi, buổi tối ăn nửa bụng là ."

"Chuyện đó con đừng lo." Tô Chiêu Chiêu bếp.

Hôm , hai em tan học về nhà ngay, cầm cuốc đào khoai. Cố Tưởng đào, Cố Niệm đất phủi bùn, đợi đến khi Tô Chiêu Chiêu và Cố Hành về thì khoai chất thành một đống.

"Cái mảnh đất nhỏ của nhà chắc thu cả nghìn cân khoai nhỉ."

"Chắc tầm đó." Cố Hành gật đầu, xắn tay áo đón lấy cái cuốc từ tay Cố Tưởng.

Buổi tối cả nhà chỉ ăn khoai lang, nấu thêm món gì khác. Khoai hấp chín xong, mỗi cứ thế cầm cả củ mà gặm.

"Mẹ ơi, dây lang nhà còn dùng ạ?" Cố Niệm ăn hỏi.

Khoai trong vườn đào hết, dây lang chất thành một đống lớn giữa sân. Tô Chiêu Chiêu vốn định bảo Cố Hành mang cho bếp ăn của đơn vị, bên đó vẫn nuôi lợn và dê, chỗ dây lang già cứng mang nuôi gia súc là hợp nhất.

Nghe Cố Niệm hỏi , cô liền bảo: "Con ý định gì khác ?"

Cố Niệm gật đầu: "Con thể tặng một ít cho bạn học của con ? Gia đình bạn đặc biệt khó khăn, trong nhà chẳng còn gì ăn nữa ."

"Bạn học của con là con em ở đội sản xuất gần đây ?"

Cố Niệm gật đầu: "Bạn nghỉ học ạ. Hôm qua con và gặp bạn đang dẫn em gái lên núi tìm rau dại, bạn gầy quá, suýt nữa con nhận ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-270.html.]

Tô Chiêu Chiêu thở dài trong lòng: "Được chứ, con mang cho bạn , cho hết cũng . Dây lang trong nhà cứ để hai đứa tự sắp xếp."

Trong nhà còn nửa sọt khoai lang nhỏ xíu, Tô Chiêu Chiêu chê nhiều xơ nên nhặt riêng một góc, nghĩ đoạn cô thêm: "Còn nửa sọt khoai nhỏ nữa, quyền phân phối cũng giao cho hai đứa đấy."

Hai em ... cái thì cần . Hai đứa trẻ đều từng nếm trải ngày tháng khổ cực nên lòng hào phóng cũng hạn, nhưng chúng cũng từ chối.

Tâm trạng Tô Chiêu Chiêu lắm, cứ nghĩ đến việc còn hai năm khó khăn phía là cô chỉ mong thời gian trôi thật nhanh.

Trong khu tập thể nhà nào trồng khoai cũng mùa, cả khu vực nồng nàn mùi khoai lang hấp.

Nhà Vương Xuân Hoa thu hoạch hai nghìn cân khoai, bà chạy sang hỏi Tô Chiêu Chiêu định xử lý chỗ khoai thế nào.

"... Cứ để thế chắc chắn là , nhà hầm ngầm, để lâu là thối hết."

"Làm thành bột miến khoai lang thì chị?" Bột miến trong nhà hết sạch , giờ tiền cũng mua .

"Thế thì phí lắm!" Vương Xuân Hoa thấy , miến chỉ lấy phần tinh bột, phần bã khoai còn ăn hết thì lãng phí quá. "Cứ thành bột khoai lang , hấp bánh bao mì sợi đều , còn để lâu."

Tô Chiêu Chiêu suy nghĩ gật đầu, ăn ngon cũng bằng ăn no bụng: "Thế em cũng hết thành bột khoai."

Muốn biến hết khoai trong nhà thành bột cần tốn ít công sức. Đầu tiên là rửa sạch, đó thái lát phơi khô, phơi khô mới đem nghiền thành bột. Tô Chiêu Chiêu dẫn các con bận rộn suốt mấy ngày, đợi lát khoai khô hẳn thì mượn cối đá nghiền hết thành bột mịn.

Ngày hôm khi nghiền bột xong, Tô Chiêu Chiêu thử dùng bột khoai lang để hấp bánh bao.

"Dính răng quá." Không chỉ dính răng mà còn ngọt.

"Cô cho thêm ít bột ngô là đỡ dính ngay." Vương Xuân Hoa gợi ý.

Tô Chiêu Chiêu pha thêm bột mì trắng , quả nhiên thấy ngon hơn hẳn, trộn bột nhào cắt thành mì sợi ăn cũng khá .

Tô Chiêu Chiêu để ý đến đống dây lang và nửa sọt khoai nhỏ nữa. Những ngày đó, đầu tiên là đống dây lang biến mất, đến sọt khoai nhỏ cũng vơi dần từng chút một cho đến khi còn củ nào. Hai em như thành một đại nghiệp, vui sướng suốt mấy ngày liền.

Cho đến hôm nay, cả hai đứa hớt hải chạy về.

"Mẹ! Mẹ ơi!"

"Gì thế? Có chuyện gì ?" Tô Chiêu Chiêu tay còn dính đầy bột mì bước từ trong bếp.

Cố Niệm chỉ tay phía ngoài: "Đầu đường hai mới đến."

"Có hai đến thì mà hai đứa cuống quýt lên thế."

Dạo về đơn vị thăm đông, hầu hết là từ quê lên, ở quê sống nổi nữa nên tìm cách lên nương tựa tiền đồ. Vì chuyện ít gia đình trong khu tập thể đang gà bay ch.ó sủa.

"Cô bảo cô tên là Tô Lai Đệ." Cố Tưởng .

Hai em từ nhỏ kể rằng chúng một dì tên Tô Lai Đệ thất lạc từ bé, lúc ngang qua chốt trực thấy cái tên , hai đứa giật nảy cả !

Tim Tô Chiêu Chiêu thắt một cái, chẳng lẽ trùng hợp đến thế ?

Loading...