TN 60: Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Đưa Các Con Đi Tìm Cha Của Chúng - Chương 269

Cập nhật lúc: 2025-12-18 04:15:30
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Lai Bảo bệt đất tu tu.

Tô Căn Sinh mắng : "Ngày bảo đừng bán lương thực mà các , lúc nộp lên đội nhà là nộp ít nhất, công bằng với chứ."

Cả đội sản xuất bao nhiêu , chỉ mỗi nhà là đói t.h.ả.m nhất, trách ai đây?

Hai vợ chồng im bặt, họ cũng hối hận lắm, bụng càng đói thì càng hối hận.

"Thôi , chuyện cần cũng , chúng về đây."

Tô Lai Bảo tiễn họ cửa: "Cháu cảm ơn chú dì ạ."

"Chúng cần cái lời cảm ơn của ."

Bà Quả dặn thêm: "Ngày mai nhớ trạm y tế xem t.h.u.ố.c nhuận tràng , cho đất sét trong bụng mấy đứa nhỏ bằng sạch mới ."

"Hai vợ chồng cũng chăm chỉ lên một chút. Nhà dựa núi, xong việc đồng áng thì lên núi mà tìm. Bất kể là thứ gì, vỏ cây lá cây, cứ cái gì ăn thì tha về mà tích trữ. Lúc đói quá ít còn cái lót , vẫn hơn là ăn đất. Đừng lúc nào cũng mong chờ chị , cô còn cả gia đình lo. Năm hạn hán thế , cô đưa tay giúp một là cực kỳ dễ dàng đấy!"

"Cậu hiểu những lời ?"

Tô Lai Bảo gật đầu.

Đợi khuất, đóng cửa phòng ngủ. Hứa Đại Nữu đang há mồm nhai khoai lang khô ngồm ngoàm, chẳng ăn bao nhiêu .

Tô Lai Bảo vội vàng chạy giằng lấy túi lương thực: "Ăn thế thì lãng phí quá! Nghiền bột trộn với rau dại mà nấu cháo, chỗ ăn cả mấy ngày đấy!"

Hứa Đại Nữu cũng vì đói quá nên kiềm chế : "Múc nửa bát bột ngô đây, em nấu cho Tiểu Muội bát cháo."

Tô Lai Bảo hai đứa con trai đang chầu chực bên cạnh: "Cho cả Đại Trụ với tụi nó húp vài miếng nữa."

Đại Trụ lập tức lấy bát.

Tô Lai Bảo đón lấy bát, thò tay túi bột ngô múc nửa bát. Nói là nửa bát chứ thực chỉ một phần tư, cẩn thận gạt sạch bột dính thành bát trong túi mới đưa cho Hứa Đại Nữu: "Cho nhiều nước nhé."

Anh dặn thì Hứa Đại Nữu cũng sẽ thế, cô cũng húp vài ngụm, bao lâu nếm mùi cháo bột ngô .

Tiểu Muội giường vẫn đang đợi pha nước đường đỏ cho , sợ quên nên con bé vội gọi: "Mẹ ơi, con uống nước đường đỏ."

Hứa Đại Nữu tiếc của, lườm con một cái: "Có bột ngô còn đòi nước đường cái gì? Để hãy uống!"

Tiểu Muội rơm rớm nước mắt.

Trong nhà nồi sắt, chỉ còn một cái vò đất từ nhiều năm . Hứa Đại Nữu dùng vò nấu nửa vò cháo bột ngô loãng. Cháo chín, cả nhà chẳng đợi cho nguội bớt, mỗi nửa bát vây quanh cái vò mà húp lấy húp để.

Bột ngô đến bụng, Hứa Đại Nữu cảm thấy cả thư thái hẳn: "Đây mới đúng là lương thực chứ."

Bụng cái ăn, đầu óc cô cũng bắt đầu nhảy , cô huých tay Tô Lai Bảo: "Chị cả gửi lương thực cho nhà họ Quả, bảo xem, liệu họ tham bớt của nhà ?"

Tô Lai Bảo liếc xéo vợ: "Gì đây? Cô định hỏi ? Nếu sợ đắc tội với thì cô cứ mà hỏi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-269.html.]

Giờ Hứa Đại Nữu gan đó: "Chị cả cũng thật là, chẳng gửi thẳng cho ."

"Ngày nếu tại cô thì chị sinh lòng khách sáo với thế ?"

Tô Lai Bảo hối hận khôn cùng, cũng chẳng buồn đôi co với vợ. Nghĩ đến chỗ lương thực trong nhà, gằn giọng: "Nếu cô dám đem chuyện nhà lương thực rêu rao khắp nơi, nhất là để bên ngoại cô , thì chúng bỏ ! Không cô, quan hệ giữa với chị còn hơn đấy."

Hứa Đại Nữu lắc đầu: "Em chắc chắn ." Rồi cô dặn mấy đứa con: "Các con cũng nhé, đến trộm mất đấy! Trộm mất là nhà cái mà ăn !"

Ba đứa trẻ đều gật đầu, Tiểu Muội : "Bà ngoại đến cả canh rau dại cũng chẳng cho con húp miếng nào."

Tô Lai Bảo chỉ tay mặt Hứa Đại Nữu: "Cô xem cái nhà ngoại cô đấy."

Hứa Đại Nữu cũng hận nhà ngoại quá cạn tình cạn nghĩa, còn chẳng bằng bà chị chồng mà từng đắc tội.

"Giá mà chị cả về thăm một chuyến thì quá..."

"Con cũng cô về." Đại Trụ .

Nhị Trụ: "Con nhớ Cố Tưởng với chị Cố Niệm quá, chắc chắn họ nhịn đói ..."

"Mẹ ơi, tại về ạ?" Tiểu Muội ngước đầu hỏi.

Hứa Đại Nữu: "..."

Tô Chiêu Chiêu - đang bọn họ nhắc tên - thực chẳng hề bận tâm đến họ. Sau khi gửi lương thực , cô cũng còn mơ thấy gì nữa.

Cô thầm tự hỏi liệu đây nguyên chủ báo mộng cho ? Hay do bản cô quá bao dung, khi tiếp nhận phận thì nỡ em trai ruột của nguyên chủ c.h.ế.t đói? Hai chữ "bao dung" thì Tô Chiêu Chiêu dám nhận, vì ở thời hiện đại đó là lời mỉa mai. Cô thể tự mắng ? Vậy nên, cứ coi như đó là một chuyện tâm linh .

...

Tô Chiêu Chiêu xuống xe, thấy hai lính ở đầu đường. Những lính mặt cô, thấy cô liền chào một tiếng: "Chào chị dâu ạ."

"Có chuyện gì thế ?"

Người lính đáp: "Thủ trưởng sắp xếp chúng em trực ở đây ạ."

Tô Chiêu Chiêu nghĩ một lát là hiểu nguyên nhân, cô mỉm : "Vất vả cho các chú quá."

Về đến nhà, Cố Hành mặt.

"Sau ở đầu đường đều lập chốt trực hả ?" Tô Chiêu Chiêu treo túi xách lên hỏi.

Cố Hành gật đầu: "Hai con đường dẫn khu tập thể đều lập chốt trực, cả ngày lẫn đêm đều gác."

Mấy hôm một nhà ở rìa khu tập thể trộm, tên trộm bắt ngay tại trận. Không ai xa lạ mà chính là một dân ở làng lân cận. Lý do cũng đơn giản: vì đói quá, khu chắc chắn lương thực nên đêm hôm lẻn rào sân.

Thực tế thời gian gần đây, ít nhà trong khu tập thể dân đến gõ cửa. Tô Chiêu Chiêu từng gặp khi ở nhà, những cụ già gầy gò dẫn theo con trẻ xin miếng ăn, mà cay xè cả mắt.

Hôm nay Tô Chiêu Chiêu thành phố cũng thấy nhiều bà con nông dân đó ăn xin. Sau vụ thu, cuộc sống của dân vẫn chẳng khấm khá hơn, vẫn cứ đói đói quắt. Đất đai hạt gạo nào, họ chỉ còn cách thành phố cầu may xem xin gì lót .

Loading...