TN 60: Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Đưa Các Con Đi Tìm Cha Của Chúng - Chương 267

Cập nhật lúc: 2025-12-18 04:13:53
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người thì lấy hộp cơm đựng, thì dùng túi vải.

Lão Hồ cẩn thận bỏ từng hạt lạc cái túi đựng bút mà ông vẫn dùng ngày . Ông quên dặn dò: "Ăn tiết kiệm thôi nhé, đừng một bữa mà chén sạch sành sanh đấy."

"Biết , cái thời buổi ai mà chẳng thắt lưng buộc bụng."

Sau khi chia xong, nhét lương thực túi, lặng lẽ rút lui hết. Trong phòng chỉ còn thầy Bạch và lão Hồ.

"Vẫn là ông hào phóng, lúc khó khăn thế mà vẫn nghĩ đến em. Nếu ông tiếp tế cho bọn , chỗ lương thực ông cứ ăn dần ăn mòn thì cũng đủ dùng cả một thời gian dài, chẳng chịu đói khổ sở thế ."

Thầy Bạch im lặng hồi lâu mới lên tiếng: "Có miếng ăn bụng, dù cũng giúp thêm chút hy vọng mà sống tiếp."

Lão Hồ gật đầu, đúng , nếu thì cái ngày tháng thực sự tài nào trụ nổi.

"Này, ông bảo cái bưu kiện nặc danh là ai gửi thế?"

Thầy Bạch đáp, trong lòng thầy tự câu trả lời.

Căn phòng bỗng chốc yên tĩnh hẳn, chẳng mấy chốc thấy tiếng ngáy của lão Hồ.

Thầy Bạch cúi , từ gầm giường lấy bọc đồ mà Phạm Văn Hà nhét cho. Trời tối quá, thầy gì, chỉ thể dùng tay sờ soẫm: khoai lang khô, đậu, kẹo, và cả mấy cái bánh bột mì trắng sẵn.

Thầy c.ắ.n một miếng, ngọt thật...

Làng Tô Gia Câu, , giờ nên gọi là đội sản xuất ba thuộc đại đội một của công xã Phượng Hoàng.

Tô Căn Sinh tranh thủ lúc họp công xã nhận bưu kiện mang về. Nhìn địa chỉ là ông ngay từ quân đội gửi tới, chắc chắn là của Chiêu Đệ.

Về đến đội, ông ghé qua nhà nhưng ai, đều đang ở ngoài đồng quần quật, chỉ mong đến vụ thu nhặt nhạnh thêm hạt lương thực nào hạt nấy. Đặt bưu kiện xuống, ông cũng đồng luôn.

Trên ruộng mạ, đất đai khô cằn nứt nẻ thành từng mảng lớn. Những cây lúa gieo từ tháng năm giờ còi cọc nhỏ bé đến mức mà xót xa. Có những lão nông tuổi mạ non mà gạt nước mắt, gạt xong tiếp tục múc nước tưới gốc cây, dù nước uống cũng để hoa màu khát.

Hoa màu chính là mạng sống của nông dân mà!

Tô Căn Sinh mắt sắc, thấy ngay đang lén ngắt ngọn mạ non.

"Làm cái gì đấy!" Ông quát lên một tiếng như sấm đánh, khiến Hứa Đại Nữu giật rụt tay .

"Hứa Đại Nữu, tay chị cái gì đấy hả!" Tô Căn Sinh sải bước nhanh tới, ánh mắt nghiêm nghị chất vấn.

Hứa Đại Nữu hoảng hốt, lắp bắp: "Không... gì cả, bắt sâu mạ thôi mà."

Tô Căn Sinh hừ lạnh một tiếng, cảnh cáo đầy nghiêm túc: "Đừng chuyện thất đức! Hư hại hoa màu là nửa năm cả lũ c.h.ế.t đói hết đấy!"

Mắng Hứa Đại Nữu xong, ông lớn cho những khác : " đói! đói đến mấy cũng ngắt mạ mà ăn! Đây là hy vọng sống sót duy nhất của chúng !"

Những như Hứa Đại Nữu hề ít. Hồi mùa xuân mới gieo hạt, còn lén đào hạt giống đất lên để ăn.

Những lời Tô Căn Sinh bao nhiêu , , nhưng cũng đói quá hóa liều, cứ lén nhét mồm.

Bữa cơm tối ở nhà ăn của đội sản xuất chẳng thấy một hạt lương thực chính thống nào. Một bát canh rau dại, một cái bánh nghiền từ thứ gì , bánh chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay trẻ con, mỗi một cái, còn canh rau dại thì uống thoải mái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-267.html.]

Cái bánh rát cổ họng nuốt xuống bụng cũng chẳng thấm tháp gì, chỉ múc thêm chút canh rau dại chẳng lấy một váng mỡ mà uống cho đầy bụng nước.

"Cái ngày tháng bao giờ mới kết thúc đây trời."

"Cố mà chịu đựng thôi, đội còn đỡ đấy. Dù vụ thu năm ngoái đội trưởng cũng bảo chúng đừng bán lương thực, lương thực trong nhà nộp lên đội nên mới cầm cự thêm một thời gian. Chứ mấy đội khác đứt bữa lâu , vỏ cây cũng ăn sạch từ mấy tháng nay ."

Nói đến đây, liếc mấy nhà trong đó nhà Tô Lai Bảo: "Cũng may đội trưởng hiểu chuyện, nhà nào nộp ít lương thực thì hưởng khẩu phần bằng chúng , nếu thì bọn thiệt c.h.ế.t."

" thế." Đáp lời xong thở dài: "Mà chẳng thấy lương thực cứu trợ chuyển xuống nhỉ."

"Cứu trợ gì chứ, bảo dân thành phố giờ cũng khổ lắm, cũng chẳng mà ăn ."

"Ăn đủ no cũng vẫn sướng hơn bọn , ít nhất là c.h.ế.t đói."

"Nói cũng ."

"Năm ngoái sống sướng bao nhiêu, giá mà cứ như thế mãi."

"Đừng nhắc nữa, lương thực cũng vì thế mà tiêu sạch sành sanh đấy..."

"Lai Bảo , chị gửi lương thực về ?"

Tô Lai Bảo đói đến mức còn sức lực, hai bát canh rau với một cái bánh bụng mà vẫn thấy bủn rủn chân tay, chẳng buồn tiếp chuyện.

Hứa Đại Nữu dẫn con xổm cạnh , liền bĩu môi: "Lương thực cái con khỉ, bao nhiêu năm đến một cái thư còn chẳng thấy ."

Bà Quả thấy thế liền : "Thế thì trách ai? Chị dâu cũng đối xử với chị chồng một chút thì mới thế chứ?"

phụ họa theo, cũng thấy Tô Chiêu Đệ sắt đá, ngày tháng khó khăn thế mà chẳng giúp đỡ em trai lấy một chút.

Hứa Đại Nữu và Tô Lai Bảo đều im bặt.

"Mẹ ơi, con đói."

"Mẹ ơi, con cũng đói."

Ba đứa trẻ gầy như que củi xổm mặt đất, tay bưng bát than đói.

Vừa mới ăn xong kêu đói, đó là vì bữa ăn chẳng chút dinh dưỡng nào. Hứa Đại Nữu nước mắt chực trào, đói thì , cô cũng chẳng đào một hạt lương thực: "Đói thì về ngủ, ngủ là hết đói thôi. Đại Trụ, con dẫn các em về ."

Đại Trụ ngoan ngoãn dậy, dắt hai em về nhà.

Bà Quả thở dài, thu dọn đồ đạc cũng về. Vừa về tới nhà, Tô Căn Sinh mới cho bà chuyện nhận bưu kiện từ quân đội gửi về.

"Sao ông sớm! Chắc chắn là Chiêu Đệ gửi ."

Bà Quả vội vàng tháo bưu kiện .

"Là bột ngô, còn khoai lang khô, đậu, với cả đường đỏ nữa!" Nhìn đống đồ , cả hai vợ chồng đều kinh ngạc.

Tô Căn Sinh tặc lưỡi: "Hèn chi mà nặng thế. Nghe bảo dạo dân thành phố cũng chẳng khấm khá gì, mà Chiêu Đệ vẫn gửi lương thực về..."

Loading...