Thầy Bạch trong mấy , thầy khòm lưng, nhặt một hạt đậu khô héo đất bỏ túi áo.
"Bạch Thuật An."
"Có!" Thầy Bạch theo phản xạ thẳng dậy.
"Có tìm, tự cổng ."
"Rõ."
Mấy đang bận rộn sân phơi ngẩng đầu lên, một đàn ông đeo kính gần thầy nhất hỏi: "Lão Bạch, nhà đến thăm ông đấy ?"
Thầy Bạch lắc đầu: " cũng rõ."
Thầy vốn hy vọng họ đến, đến thấy thầy bộ dạng thế cũng chỉ tổ đau lòng vô ích mà thôi. Thà rằng cứ quên thầy cho sạch sẽ mà sống phần .
Thầy định tìm chỗ rửa mặt, nhưng nghĩ giờ đang thiếu nước nên chỉ dùng tay áo lau bớt mồ hôi, vuốt mái tóc cho trông gọn gàng đôi chút.
Ra đến cổng, thấy bên ngoài, thầy cũng là thấy vui nhiều hơn thất vọng nhiều hơn nữa.
Phạm Văn Hà vốn đang tảng đá cạnh cổng, thấy thầy Bạch tới liền vội vàng dậy vẫy tay.
Cạnh cổng nông trường một gian nhà tranh nhỏ, chuyên dùng để cho nhà đến thăm nuôi chỗ chuyện.
"Sao em đến nữa ." Từ lúc thầy đưa đến nông trường đến nay, đây là thứ hai Phạm Văn Hà lặn lội tới đây.
Lần đầu tiên cô đến, thầy Bạch dặn kỹ là đừng đến nữa.
Phạm Văn Hà thấy dáng vẻ của thầy Bạch thì vành mắt đỏ hoe ngay lập tức. Thầy gầy hơn hẳn so với cô gặp.
Phạm Văn Hà đưa cái túi xách trong tay cho thầy: "Thầy Bạch, trong là lương thực, nhiều , thầy cứ cầm lấy , lúc nào đói quá thì ăn lót ."
Thầy Bạch thở dài: "Bây giờ ai cũng khó khăn, khẩu phần của em cũng chẳng đáng bao nhiêu, mang về . Ở nông trường mỗi ngày vẫn bảo đảm hai bữa cơm, cũng ăn bảy tám phần no."
Phạm Văn Hà tin, cô đồn phạm nhân ở đây đói đến mức nghiền đậu thành bột để ăn chống đói nên mới gom góp mấy cân lương thực mang tới.
"Thầy Bạch, thầy nhận cho em , thầy nhận là lòng em yên ."
Thầy Bạch cô cúi đầu: "Em Phạm Văn Hà , đừng đến nữa nhé."
Nói xong, thầy trong.
Phạm Văn Hà sững một lát đuổi theo, nhét cái túi lòng thầy: "Thầy ăn thì thầy vứt cũng ."
Nói đoạn, cô chạy biến.
Thầy Bạch ôm bọc đồ, theo bóng lưng cô mà thở dài. lúc , một nhân viên bưu điện đạp xe tới.
Thầy Bạch để ý nữa, định tiếp trong, nhưng mới vài bước gọi giật .
"Bạch Thuật An, khoan , bưu kiện của ông ."
Bưu kiện đưa trực tiếp cho thầy, vệ binh gác cổng kiểm tra kỹ đồ bên trong, xác định vấn đề gì mới giao cho thầy.
"Quan hệ của ông cũng rộng gớm nhỉ, đưa lương thực thì bưu kiện gửi đồ ăn tới, đời ông xem còn sướng hơn cả bọn đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-266.html.]
Tim thầy Bạch thắt , thầy bốc một túi lạc nhỏ trong bưu kiện đưa cho .
Viên vệ binh xua tay: " tham mấy miếng lương thực cứu mạng của ông , cầm , mau về mà việc."
Thầy Bạch mang bưu kiện và bọc đồ về ký túc xá , giấu kỹ đồ đạc mới sân phơi.
Thấy thầy , liền hỏi: "Là nhà ông ?"
Thầy Bạch lắc đầu.
Người hỏi thở dài một tiếng. Những như họ, mong nhà đến thăm, sợ nhà đến thăm. Thật chẳng sống thế thì ý nghĩa gì nữa.
Cái ngày tháng bao giờ mới kết thúc đây?
"Nhiều lúc chỉ lấy sợi dây thừng tự thắt cổ cho xong, c.h.ế.t là hết, ít nhất là chịu tội thế nữa."
Thầy Bạch đó, hai vốn quen từ , thầy ở Đại học Hải Thành, còn ông ở Sở Giáo dục, đều cùng một đợt đưa xuống nông trường Hồng Tinh . Nếu là , chắc chắn thầy thể nhận đàn ông râu ria lởm chởm, mặt mày suy sụp, gầy trơ xương mặt là ai.
Ai nấy đều đày đọa đến mức còn hình nữa .
"Lão Hồ , còn sống thì cứ cố mà sống . Chuyện gì cũng sẽ lúc kết thúc thôi."
Người đàn ông tên lão Hồ gì thêm, khòm lưng tiếp tục việc.
Đến tối, vẫn như khi là một bát cháo hỗn hợp nấu từ bột đậu và rau dại. Bột đậu nghiền kỹ nên ăn rát cổ, nhưng dù vẫn vội vã húp lấy húp để. Làm lụng cả ngày ai cũng đói lả , bất kể là thứ gì, cứ nhét đầy bụng là .
Ăn xong thì giải tán, ai nấy về phòng khểnh, yên động đậy cho đỡ tốn năng lượng, đỡ thấy đói.
Thầy Bạch ở cùng phòng với lão Hồ, căn phòng chỉ là nhà đất lợp tranh, gian hẹp, chỉ kê hai tấm ván giường, chỗ trống còn để vài đồ dùng sinh hoạt.
Vào phòng, thầy Bạch mang bưu kiện , khều khều lão Hồ đang .
"Gì thế?"
Lão Hồ đầu , thấy bưu kiện giường: "Hôm nay ông nhận bưu kiện ? Ai gửi thế?"
Chợt nhớ điều gì, ông hỏi: "Có gửi nặc danh ?"
Thầy Bạch gật đầu: "Ông gọi mấy tới đây, mỗi lấy một ít."
Lão Hồ vội vàng xuống giường xỏ giày: "Ông đợi đấy, ngay."
Ông ngoài một lát ngay, theo là năm sáu : "Lão Bạch, gửi đồ ăn cho ông ?"
Thầy Bạch dặn: "Mọi khẽ thôi, đừng để khác kéo đến cả đám."
Mọi vội vàng hạ thấp giọng, thật sự mà nếu kéo đến đông thì chia chẳng bõ dính răng.
Phòng hẹp nên đều vây quanh giường, đôi mắt sáng rực chằm chằm bọc đồ đặt giữa giường.
Thầy Bạch chia lạc cho mỗi , mỗi mười hạt.
"Lạc lắm, lạc bổ máu, ai trong chúng cũng đang thiếu cái ."
Có nhận lạc là nhét ngay một hạt miệng, hạt lạc bùi trong miệng mà mũi thấy cay cay.
Thầy Bạch chia cho mỗi hai nắm bột khoai lang và bột ngô.